Vẻ mặt vốn nhã nhặn của cô hai Tống lập tức biến sắc: "Chu Gia Gia, cô thần kinh đấy ư? đến để giúp cô, cô là đứa ngốc ?"
"Giúp ?" Chu Gia Gia mỉa mai : "Cô giúp kiểu gì đây? Bảo ly hôn cho nhảy thế chân ư?"
"Nếu cô ."
Chu Gia Gia cạn lời: " cần, tiểu thư nhà họ Chu như đây còn đến mức trơ trẽn như . Tiện đây cho cô rõ, giữa họ là hôn nhân quân đội, phá hoại hôn nhân quân đội ư? Cô nghĩ nhà họ Tống chống lưng là thể thoát tội ?"
Chu Gia Gia bước , tống khách.
lúc , cô hai Tống nổi giận đùng đùng vì những lời . Vốn quen thói bề , cô đặc biệt ghét khác chống đối.
Khi Chu Gia Gia mở cửa, cô trở tay kéo cửa : "Khoan ."
Chu Gia Gia thuận đà đẩy mạnh cửa , nhưng cô hai Tống cản . Khi Chu Gia Gia cố tránh thì may trượt chân ngã chúi dụi.
Đầu cô đập mạnh cạnh bàn, m.á.u lập tức rỉ .
Cô hai Tống giật : "Cô, cô chứ?"
Gà Mái Leo Núi
Lúc cô hai Tống phát hiện m.á.u chảy khá nhiều, dìu Chu Gia Gia dậy định đưa đến phòng y tế, thì cô bất chợt mở choàng mắt.
Đôi mắt to tròn ngạc nhiên trừng lớn, cô hỏi: "Cô là ai?"
Cô hai Tống giật há hốc mồm: "...?"
Khi Chu Gia Gia đưa đến phòng y tế băng bó, cô cảm thấy đầu như sắp nổ tung, trong não cứ tiếng ù ù vang vọng. Cô cảm thấy như kẻ nào đó đang chiếm đoạt xác , bản chỉ là một kẻ đáng thương yếu ớt, đẩy dạt sang một bên. Trong tâm trí, tiếng reo hò điên cuồng, đầy phấn khích của kẻ lạ mặt cứ vang lên.
"Ôi, xuyên sách ! lúc cô vợ đoản mệnh của nam chính đang m.a.n.g t.h.a.i gần sinh, sắp đến hồi kết của phận bạc mệnh . Tuyệt vời quá, thể bám sát nữ chính, là cũng thắng lớn!"
Chu Gia Gia chỉ cảm thấy cái linh hồn từ thế giới khác hệt như kẻ mất trí. Đầu cô toác một vệt lớn, nhưng cô chỉ đến phòng y tế băng bó qua loa bằng băng gạc, đó vội vã chạy đến sân của trung đoàn trưởng Tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-395.html.]
Cứ thế, cô lén lút nấp trong sân, ánh mắt thấp thỏm xuyên qua vườn hoa, cho đến khi thấy Diệp Mạn Tinh – cô vợ quê mùa của Tống Văn Cảnh.
Sau đó, Chu Gia Gia thấy cái linh hồn bụm miệng , liên tục vỗ ngực: "Trời đất ơi, chẳng ai cho cô vợ đỏm dáng của nam chính xinh đến thế chứ?"
"Trời ạ, quá, còn hơn cả ngôi tivi ? Làn da mịn màng thế , mềm mại đến mức chỉ khẽ véo thấy tan ."
Cái linh hồn đó khi thì bụm miệng, khi thì mắt mở trừng trừng, còn tiếc nuối vô vàn: "Xinh nhường mà nam chính màng, nữ chính trọng sinh tuyệt sắc đến mức nào đây?"
"Đáng thương, thật đáng tiếc, đoản mệnh như . Nhìn cái bụng xem, chắc sắp sinh nhỉ?" Chu Gia Gia mà luống cuống, ai là nam chính, còn nữ chính trọng sinh là ai?
Ai sớm lìa đời? Cô chỉ thể ép sang một xó. Cô thể nhận bụng to mà linh hồn chính là Diệp Mạn Tinh.
Diệp Mạn Tinh sẽ c.h.ế.t ?
C.h.ế.t thế nào? Tại cái linh hồn những chuyện đó?
Sau đó cô linh hồn tặc lưỡi một cách lạ kỳ.
"Cô vợ đầu tiên mỹ miều đến , chẳng nam chính sẽ phong độ đến cỡ nào? Có thể khiến 'nguyên ' nhung nhớ khôn nguôi, hẳn cũng là một mỹ nam tử, dù gì cũng là nam chính tác giả cưng chiều mà."
Nó lắc đầu, ngọ nguậy như thể sâu bọ đang bò da. Nó lắc đầu nguầy nguậy, lưỡi tặc lưỡi tiếc rẻ: "Nhìn xem lúc cô vui vẻ thế nào, lẽ cô tử thần đang cận kề."
"Còn cả hai đứa bé song sinh nam nữ của cô nữa. Chúng tuy là thiên tài, nhưng thiên tài thì ích gì, chẳng hóa kẻ ngốc . Chỉ vì ghen tỵ kế đối xử với chị kế, cuối cùng cặp song sinh kết cục bi thảm."
"Rõ ràng, thông minh thì tác dụng gì chứ, là thiên tài thì tác dụng gì? Dù là thần tiên chuyển thế thì cũng chẳng thoát khỏi kiếp ác ma, khát cầu tình yêu của mà cuối cùng hóa thành kẻ biến chất đó ?"
"Chỉ tiếc cho vẻ trời phú của cô vợ đoản mệnh của nam chính. Sao nhập cái xác nữ phụ tầm thường cơ chứ? Nếu nhập cô vợ đỏm dáng , dựa dung mạo , chắc chắn sẽ khối chuyện."
"Giờ chỉ cần đợi cô vợ sớm qua đời, ba năm nữ chính trọng sinh sẽ thế chỗ. Khoảng thời gian vặn để tìm một chỗ dựa vững chắc."
Chu Gia Gia thấy lời đ.á.n.h giá của , cô thấy đầu óc đau như búa bổ.