... Ấy c.h.ế.t, hình như cô còn hai đứa con sinh đôi. Cô chuẩn sẵn tinh thần, nếu thể giải thích rõ ràng sẽ lập tức chạy trốn. Nào ngờ, khi nam chính khỏi gian thì lập tức mở mắt. Một giọng khàn khàn cất lên:
“Vợ ơi.”
Cô kịp phản ứng thì trong chớp mắt ôm chặt lòng, giọng dường như thể kìm nén nữa:
“Vợ ơi.”
Ban đêm, mưa rơi tí tách. Bây giờ là mùa đông, đây là nơi ngập tràn băng tuyết, quả thực thể khiến c.h.ế.t cóng.
“Đưa cô đến bệnh viện .”
Giọng Tân Lâm từ phía vọng đến, rõ cảm xúc gì, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ yếu ớt và một chút mỏi mệt.
Đôi mắt đen láy của Tống Văn Cảnh hằn đầy tơ máu. Nghe , đầu , thành thật một câu:
“Cảm ơn.”
Trời hửng sáng, Diệp Mạn Tinh choàng tỉnh giấc. Cô vẫn đinh ninh, việc khó nhất lúc là giải thích với Tống Văn Cảnh và cô Tân Lâm về chuyện sét đ.á.n.h nữa.
Nào ngờ, Ba dàn xếp thỏa chuyện giúp cô, lý do lý trấu đấy, hề một chút sơ suất nào. Lý do chính là cô chỉ sân lấy nước, nào ngờ tia chớp đêm đó quá mạnh, kim loại trong nhà dẫn điện khiến cô sơ ý trượt chân thương.
Cô còn kịp Ba chất vấn, đối mặt với nước mắt của chồng. Khi Tống Văn Cảnh bế cô về, Mẹ Tống sưng cả mắt:
“Sao nghiêm trọng như ? Đã đến bệnh viện ?”
“Bối Bối và Đoàn Đoàn ạ?”
Diệp Mạn Tinh hỏi, Mẹ Tống đáp lời:
“Người vẫn thường mẫu tử liên tâm mà. Đêm qua hai đứa nhỏ cứ ngằn ngặt mãi, mãi đến hơn nửa đêm mới chìm giấc ngủ.”
Hay cho câu mẫu tử liền tâm.
“Anh Ba, em thăm Đoàn Đoàn và Bối Bối nhé.”
Tống Văn Cảnh vẫn buông, cứ thế ôm cô lên lầu. Có lẽ vì quá mỏi mệt, đặt cô xuống giường là Ba gục xuống. Trong giấc ngủ say, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, chẳng rời:
“Vợ ơi, cho ôm một chút nhé. Con ngủ , em đừng lo.”
Diệp Mạn Tinh ừ một tiếng. Sáng hôm , tiếng kẻng báo thức từ bên ngoài vọng . Diệp Mạn Tinh mở mắt, bắt gặp một đôi mắt đen láy đang .
“Anh Ba? Hôm nay vẫn luyện tập ?”
Cô khẽ vết thương vẫn còn in hằn Ba, dù đây cũng là lôi kiếp, nào thể lành lặn tức thì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-424.html.]
“Vừa mới về, lát nữa sẽ .”
Gà Mái Leo Núi
Cô thấy Ba gật đầu, đôi mắt thẳm sâu vẫn cứ cô rời.
Diệp Mạn Tinh nghi ngờ:
“Anh Ba, thế?”
“Vợ của càng ngày càng .”
Sau khi trở về, lặng lẽ ngắm vợ hồi lâu, chỉ cảm thấy da thịt cô mịn màng chẳng kém gì hai đứa trẻ.
Tống Văn Cảnh vốn chẳng giỏi ăn , gương mặt cũng luôn lạnh lùng, mà lúc cũng thể thừa nhận rằng làn da vợ hơn bất kỳ cô gái trẻ nào khác. Diệp Mạn Tinh lúc đầu óc đầy rẫy những dấu hỏi chấm.
“Anh Ba, em còn tưởng hỏi về sấm sét tối hôm qua cơ?”
“Chẳng em vẫn thường mơ thấy c.h.ế.t sớm ?”
Anh Ba cô chằm chằm, ôm chặt cô lòng, thở nặng nề phả lên vành tai cô. Cô thấy giọng đàn ông khẽ trầm xuống, nặng nề:
“Anh tin em.”
Trước đây, khi vợ mơ thấy cái c.h.ế.t cận kề, từng tin. Thế nhưng, chuyện đ.á.n.h đổ nhận thức từ nhỏ đến lớn của .
Anh vốn dĩ tin, nhưng những chuyện xảy tối hôm qua rốt cuộc vượt quá khả năng khống chế của . Ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng tài nào ngờ rằng chuyện thu xếp nhanh chóng đến .
Diệp Mạn Tinh hỏi:
“Anh Ba, ... Sao và tới đó?”
Tống Văn Cảnh ôm chặt cô:
“Em em mơ thấy cái c.h.ế.t sớm, nên và hai cùng điều tra, xem em khác truy s.á.t . Song, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch gì.”
“Sau đó, em nhắc đến cột thu lôi, và hai chuẩn từ để hấp thụ hết sấm sét xung quanh. Thế nhưng, ngờ dù cố gắng đến mức đó, vẫn thể tránh khỏi tai họa.”
Khi , tin vợ sẽ gặp hiểm nguy, vội vã bắt tay sắp đặt để cô thể thoát khỏi vận hạn .
Đầu tiên, tìm một vị chuyên gia, nhờ phán đoán những ngày mưa to bão lớn, chuẩn sẵn cột thu lôi để dẫn sét đ.á.n.h những nơi tính toán .
Nào ngờ, trận mưa bão bao trùm khắp cả nước, cường độ mạnh hơn nhiều so với đây và cũng vượt quá dự đoán của .
Khi , Triệu thứ hai còn trêu rằng, vì một giấc mơ của vợ mà mất ăn mất ngủ mấy ngày trời. Ai dè, lời trêu chọc thành sự thật, trời quả nhiên nổi sấm sét. đợi đến lúc trở về, cô vợ vắng từ lúc nào.
Và , cũng chính vì việc tìm đến các kỹ sư bàn về biện pháp phòng chống sét, xây dựng cột thu lôi giúp vợ mà trùng hợp cứu nhiều công trình quan trọng trong căn cứ vùng biên thoát khỏi cảnh sét đánh.