Nhân tiện chuyến , nên lên thị trấn chụp ảnh một cái nhỉ? Lần về thăm nhà họ Diệp, dắt díu hai đứa trẻ, xe đạp quả thực bất tiện, thế nên họ quyết định chiếc xe con.
Nói thật thì, chính vì dẫn theo hai đứa nhỏ nên mới thành tiện. Hai vợ chồng mỗi bế một đứa, thế còn xách theo chai rượu mang biếu nhà ngoại mừng Tết.
Diệp Mạn Tinh ôm một lát thấy cánh tay mỏi nhừ. May mà hai đứa bé quá quấy phá, suốt đường ngoan ngoãn xe con, nên cô vẫn thể chịu đựng .
Lúc đến nhà họ Diệp, đầu tiên đón là ông Diệp chống cây gậy tre.
"Con út về đấy ?"
Vừa thấy hai đứa bé trong lòng họ, khuôn mặt vốn gầy gò của ông bỗng rạng rỡ hẳn lên, nở một nụ hiền hậu:
"Đây là cặp song sinh trai gái của con đấy hả?"
Ông bế chúng, nhưng tiếc sức khỏe quá yếu, đừng là bế cháu nhỏ, đến cả cây gậy chống ông cũng dám buông.
Diệp Mạn Tinh vội chạy lên , buồn thương:
"Cha ơi, cha mới khỏe, bế bồng chi cho nhọc? Khi nào cha khỏe hẳn, hẵng bế cháu nha."
Gà Mái Leo Núi
Trong phòng, chị dâu họ Thẩm tin thì ngoài, thấy các bé trong lòng hai họ, cô mừng rỡ reo lên:
“Bác An ơi, em gái về !"
"Em gái về , các cháu ơi..."
Người chạy nhanh nhất tất nhiên là hai Diệp, Nữu Nữu và Tráng Tráng. Bọn trẻ tò mò vây quanh đôi song sinh, xem thử em trai và em gái trông như thế nào.
Anh hai Diệp và Thẩm Tú Lệ vội vàng đón lấy mỗi một đứa cháu lòng. Họ tủm tỉm đón hai em :
"Anh chị còn đang tính, nếu em chẳng về, thì mấy hôm nữa chị cũng sẽ đích xuống thăm em ."
Thẩm Tú Lệ thấy em chồng thì vui mừng. Có thể , hiện giờ cả thôn họ Diệp ai ai cũng niềm nở, vui vẻ với cô.
Huống chi em gái còn tay tìm thầy chạy thuốc, giúp cha chồng cô thoát khỏi bệnh bại liệt, nên cô càng đón chào nồng nhiệt ở nhà họ Diệp.
Vì thế, Diệp Mạn Tinh, Tống Văn Cảnh và đôi song sinh nam nữ đều nhận sự chào đón vô cùng nồng hậu ở nhà họ Diệp. Diệp Bác An đang loay hoay thịt gà, thấy em gái còn gọi cô gần, ân cần hỏi han:
"Sức khỏe của em bình phục hẳn ?"
Diệp Mạn Tinh gật gù, đoạn xổm phiến đá cả đang thoăn thoắt thịt gà, cô chợt hỏi:
"Anh cả, hôm nay là mùng một Tết mà, chẳng ăn bánh trôi ? Sao hôm nay mổ gà thế ?"
"Em , chị dâu em và cha đều bảo chắc hôm nay em sẽ về, nên thịt con gà mái tơ để bồi dưỡng cho em. Anh hai em em sinh mổ, mà sinh mổ thì khó hồi phục sức khỏe lắm, em bồi dưỡng thật chu đáo đấy."
Diệp Mạn Tinh gật đầu. Cô tò mò hỏi thêm:
"Anh, tiền lương dành dụm suốt mấy năm nay, đều gửi cho em hết cả ?"
Diệp Bác An chẳng mảy may bận tâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-449.html.]
"Ừ, em lấy chồng , thể thường xuyên về thăm nhà ngoại. Anh chỉ cho em một duy nhất thôi, để em chút tiền riêng mà chi tiêu lặt vặt."
"Chị dâu em còn cho em một căn nhà nữa đó, nhưng từ chối em ."
Diệp Mạn Tinh há hốc mồm kinh ngạc:
"Nhà á, ở ?"
"Thị trấn Hồng Kiêu. Nhà ngoại bên chị dâu em chuyển về sống ở nhà thờ tổ của dòng họ. Đó là gia sản của nhà ngoại chị để , dám nhận ."
Diệp Bác An trông vẻ gầy gò, vốn là nấu nướng giỏi, song đôi khi vẫn nhờ vặt lông, xẻ bụng gà giúp. Có lúc thì tự tay lo liệu cả con gà mái.
"Muốn ăn kho ăn luộc đây, Mạn Tinh?"
"Kho ."
Cả tháng ở cữ, cô uống bao nhiêu là canh gà, giờ chỉ nếm chút gì đó đậm đà, đưa cơm.
Khi Diệp Bác An bắt tay kho gà với khoai tây, Diệp Mạn Tinh đặt chiếc ghế nhỏ bên cạnh, tiện hỏi:
"Anh ơi, căn nhà của chị dâu cho thuê ạ?"
Diệp Bác An đáp:
"Chị bảo là để dành cho em, vẫn ý định cho thuê ."
Xem , nguyên ngày xưa cũng cưng chiều lắm. Tuy nhiên, lúc chuyện xảy thì còn như , điều e rằng đặt một dấu hỏi chấm.
"Cha chồng em thăng chức lên Phó chủ tịch thị trấn, em chồng chuyển lên thị trấn ở . Nếu mà lên đó, chúng em thể thuê nhà cho chồng."
Nghe cô em gái mới lấy chồng lâu một lòng nghĩ đến chồng, Diệp Bác An bất giác mỉm , cảm thấy trêu chọc chút ganh tị.
Diệp Bác An dở dở :
"Con bé , em đó thôi. Bên cơ quan sẽ cấp nhà công vụ cho cha chồng em ở, chồng em thể dọn sống cùng mà."
Cô thật sự để tâm đến chuyện , lẽ là vì quen với việc cha chồng đột nhiên thăng chức. Trước ông chỉ là một cán bộ hợp tác xã nhỏ bé, nên tiêu chuẩn cấp nhà công vụ. Bỏ qua chuyện đó, Diệp Mạn Tinh chuyển sang kể về việc thôn họ Tống thí điểm trồng cây ăn quả, còn mở công xưởng.
Diệp Bác An khá ngạc nhiên:
"Nói như là, em xưởng trưởng ư?"
Anh khỏi cảm thấy chua xót, em gái từ nhỏ đến lớn bao giờ ngoài mở công xưởng gì đó . Trong lòng yên tâm, hỏi thêm:
"Có là đủ vốn ăn ?"
Diệp Mạn Tinh lắc đầu:
"Em chỉ chút việc thôi. Anh , thôn họ Tống chỉ là một điểm thí nghiệm, nếu cho kết quả , e là các hợp tác xã khác cũng sẽ học theo."