Giọng lạnh lùng, mang theo uy lực chằm chằm bà .
Mẹ Trần tức tối đáp: "Tống Văn Cảnh, cháu mắt mũi để ? Không thấy bà giữ con gái thím ?"
Mẹ Tống và thím ba Tống cạnh đó kéo Trần Kiều Kiều , đồng thời : "Chị dâu, hiểu lầm đôi chút thôi mà, bà thông gia chỉ hỏi chuyện Kiều Kiều, nóng nảy đôi chút thôi."
Có thể , tình hình trong phòng lúc rối như tơ vò.
Diệp Mạn Tinh thấy tiếng , thấy tình huống trong phòng. Cuối cùng, cô thấy Tống Văn Cảnh bế con gái tới, dừng bên cạnh cô.
Đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu của cô sang . Ánh mắt , lấp lánh như sóng nước gợn nhẹ, khiến lòng khỏi xao xuyến. Cô cất giọng, phần hờn dỗi: "Nhìn gì mà ?"
Không chứ? Cô định cưới ? Sao tự dưng lắm chuyện lạ đời thế .
Hai trong phòng can ngăn. Tống Văn Cảnh hạ giọng : “Vợ , hai nhà Tống - Trần chỉ là quen xã giao thôi, thực sự hiểu tại cô hành xử như ?”
“Còn về phía vợ, lát nữa sẽ chuyện với . Em chỉ cần điều gì khiến em vui lòng là ."
Diệp Mạn Tinh cũng buồn để tâm tới Trần Kiều Kiều, chỉ dùng đôi mắt xinh chằm chằm. Mãi cho đến khi trong lòng mềm nhũn, dâng lên chút thương xót.
Cô bèn nhà.
Mãi một lúc Tống Văn Lâm mới tiếng cãi vã tranh chấp trong phòng, bèn chen chân hóng hớt:
“Anh , để em bế cháu cho, xem sắc mặt chị dâu và thím Diệp kìa, trông thấy .”
Dứt lời, một cú đá trời giáng quét qua, Tống Văn Lâm hét lên một tiếng: “Anh , g.i.ế.c ? Em là em ruột của đấy!”
Mẹ Diệp cáu kỉnh trong phòng khách. Diệp Mạn Tinh thèm để ý đến bà , nhưng hễ thấy cô là bà càng thêm tức tối, bằng giá cũng bắt cô ôn thi cho bằng . Diệp Mạn Tinh đành lảng đáp lời.
phận con rể như Tống Văn Cảnh tất nhiên thể ngơ vợ như . Anh phòng khẽ hôn vợ một cái, vỗ về vợ đôi lời cùng phòng khách. Diệp Mạn Tinh chỉ dừng ở cửa mà bước .
Tống Văn Cảnh bế Tống Bối Bối tới, rót một chén cho vợ, đối diện với bà . Giọng bớt vẻ nghiêm nghị thường lệ: “Mẹ, con đang lo lắng điều gì." Mẹ Diệp vui : “Lo lắng ư? Với phận của con, chẳng lẽ con chuyện gì đang xảy ?”
“Mẹ, công kích công việc của gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-455.html.]
Diệp Mạn Tinh bế con trai phòng, một câu, Diệp lập tức im lặng.
Tống Văn Cảnh thấy vợ về phía thì trong lòng như mật ngọt, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Anh dậy kéo vợ xuống, ngầm nắm lấy tay cô, hiệu cô đừng lên tiếng.
Mặc dù tính cách vốn lạnh như tiền, nhưng khi dỗ dành lớn tuổi thì khéo léo vô cùng.
Suy cho cùng thì đó cũng là vợ, vợ và ruột của .
Tống Văn Cảnh nhẹ nhàng nắm tay vợ, với giọng từ tốn hơn: “Mẹ, nếu Tinh Tinh việc gì thì chắc chắn là vì cô thích và , chứ vì con thấy nên bắt cô ."
“Con thấy trong nhà một cần mẫn ăn là , thực cô cần ngoài việc, chỉ cần mỗi ngày ở nhà chờ con về là . Mà con, về đến nhà, thấy vợ con an yên, vui vẻ là con hạnh phúc lắm .”
Diệp Mạn Tinh đưa tay nhéo eo , nhưng chợt bàn tay rắn rỏi nắm giữ.
Giọng trầm ấm, nhưng chất chứa nỗi lòng: “Mẹ , Tỉnh Tinh mỏng manh, da dễ dị ứng, dễ đau bụng, thậm chí còn dị ứng đến mức hôn mê. Mỗi như , lòng con đau đáu ruột gan."
Vừa , bàn tay to lớn của khẽ ôm lấy vai cô. Trong khoảnh khắc , chỉ ghì chặt cô lòng mà âu yếm.
“Với sức khỏe yếu ớt như , nhất là nên ở nhà tịnh dưỡng, nhưng con chắc chắn sẽ ép buộc con bé.”
Mẹ Diệp ngỡ ngàng, quả thực bà tình trạng sức khỏe của con gái yếu ớt đến thế.
Trước đây, bà chỉ quan tâm đến thành tích, ngoại hình và những phép tắc, lễ nghĩa của con gái mà thôi.
“Con bé thích thi, thi nên con mới hết lòng ủng hộ. Nếu chỗ nào thiếu sót, con sẽ tự bù đắp.”
Tống Văn Cảnh tiếp: “Còn chỗ nào con bé , con sẽ cùng nó sửa. Con tuyệt nhiên ý trách cứ, áp đặt kiểm soát con bé.”
Diệp Mạn Tinh lặng thinh.
Ngay cả cặp song sinh trong phòng cũng như thấu hiểu, đồng loạt cất tiếng “ô ồ” khe khẽ, căn phòng ngập tràn tiếng líu lo của hai đứa trẻ.
Gà Mái Leo Núi
Chị dâu Thẩm Tú Lệ thì đôi chút kinh ngạc, song cũng dám lên tiếng. Bà chồng vốn dĩ tính tình cương quyết, nếu ai nhắc đến, bà sẽ chẳng bao giờ tự tiện xen .