Diệp Mạn Tinh thoải mái thư giãn, cô khẽ hôn lên phiến ngọc mát lành rời khỏi gian.
Vừa khỏi gian, Diệp Mạn Tinh trông thấy dáng cao lớn, vững chãi hiện diện bên ngoài. Cô khẽ thốt lên kinh ngạc: “Anh ba.”
Người đàn ông trong màn đêm mịt mùng, điếu t.h.u.ố.c lá lập lòe tay, như một đốm lửa ma trơi lập lòe, rõ là chờ lâu .
Giọng Tống Văn Cảnh khàn khàn: “Vợ , em lâu thế?"
Phía một cảm giác ấm nóng lan tỏa, Diệp Mạn Tinh linh tính mách bảo điều chẳng lành, bụng nhâm nhẩm đau: “Anh, ba, em..."
“Có chuyện gì vợ?”
Diệp Mạn Tinh ngập ngừng, bối rối: “Hình như... em tới ngày .”
Cơ thể cô dường như phục hồi quá nhanh thì , mới hơn một tháng khi sinh kinh trở ?
Tống Văn Cảnh sững một hồi mới kịp hiểu vợ đang gì, tai nóng bừng, giọng đột nhiên khàn đặc: “Em chờ một chút.”
Đêm khuya, chuẩn sẵn khăn kinh nguyệt nên đành sang chỗ xin một cái.
Tống Văn Cảnh tuy trưởng thành nhưng vẫn lăm lăm cây gậy dọa đánh, còn trách mắng chuẩn cho vợ.
Trán lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ, đàn ông con trai như thì chuẩn thứ từ bao giờ cơ chứ.
Sự thiên vị của quá rõ ràng .
Đã quá nửa đêm, Tống vẫn còn lo lắng hỏi: “Tinh Tinh đau bụng ?"
“Dạ?” Anh ngẩn .
Thực , cũng từng nghĩ tới, nào tới việc đó sẽ khiến đau bụng. “Đau bụng thì uống nước gừng đường đen nóng. Trong nhà còn đường đen đấy, để đun cho con..."
Tống Văn Cảnh bèn đỡ giường : “Mẹ, để con tự lấy là , muộn thế , thể để vất vả." Mẹ Tống thầm mừng thầm con trai thực sự trưởng thành.
Sau khi Tống Văn Cảnh đưa khăn kinh nguyệt cho vợ, ân cần hỏi: “Vợ , em đau bụng ?" Diệp Mạn Tinh xoa xoa bụng, đáp: “Chỉ nhâm nhẩm thôi."
Bên ngoài vọng giọng của : “Em xong thì ngoài nhé, đợi em.” Diệp Mạn Tinh khẽ thở dài, đang định bước thì Tống Văn Cảnh ôm cô lòng. Cô gọi “ ba” thì áp môi lên môi cô.
Giọng từ đỉnh đầu truyền xuống: “Em xuống , cơn đau sẽ hành hạ bụng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-461.html.]
Nói đoạn, cúi đầu hôn lên trán cô. Diệp Mạn Tinh rõ đó bao lâu, chừng một lát thì vang lên một tiếng “tách”, ngọn đèn điện trong phòng bật sáng: “Vợ ơi, nước gừng đường đen đây ."
Đã muộn thế mà vẫn đun nước gừng đường đen ?
Thực cô cũng đau thật, nhưng khi xuyên , giờ đây cô chỉ cần mấy quả đào là sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều. Dẫu , cảm giác chăm sóc chu đáo thế vô cùng ấm áp và mới lạ.
Tống Văn Cảnh thật sự cho rằng cô yếu ớt, cần bồi bổ.
“Anh ba, ngoài để đun thứ ?"
Tống Văn Cảnh khẽ “ừm” một tiếng.
Anh bên giường, thấy vợ dậy định đón lấy cốc nước gừng đường đen, bèn ân cần đút từng thìa bằng chiếc thìa sứ trắng, đợi cô uống hết mới nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Diệp Mạn Tinh hưởng thụ sự quan tâm chu đáo của chồng. Trước khi ngủ, cô nhận vẫn ôm cô lòng theo cách quen thuộc. Nghe nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ của , cô chìm giấc ngủ.
Ngày hôm , trời hửng sáng, bên ngoài vọng đến tiếng gà gáy. Một đám trẻ con ríu rít gọi : “Oa, tuyết rơi , tuyết rơi lớn quá!”
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện hai đứa nhóc sinh đôi vẫn đang ngủ ngon lành. Chúng mới đầy hai tháng tuổi, mỗi ngày chỉ việc ăn và ngủ, dù lanh lợi đến thì cũng chỉ là những đứa trẻ sơ sinh.
Diệp Mạn Tinh cúi đầu hôn mỗi đứa một cái. Cô mặc quần giữ ấm , do dự một lúc quyết định mặc áo phao mà khoác chiếc áo khoác quân đội mà Tống Văn Cảnh để , đó là kiểu dáng đang ưa chuộng thời bấy giờ.
Khoác bộ quân phục màu xanh rêu dài tới mắt cá chân, Diệp Mạn Tinh mở cửa , thấy bên ngoài như bao phủ bởi một tấm chăn dày màu trắng tinh khôi. Cây cối trong sân đều oằn vì tuyết đọng dày đặc.
Khoảng sân đêm qua còn thấy rõ mồn một giờ cũng phủ trắng xóa bởi lớp tuyết dày đặc, e rằng sâu tới bắp chân lớn.
Lũ trẻ nhà chú ba Tống, dẫn đầu là Đại Nha lanh lợi nhất, đang chia thành hai phe đ.á.n.h trận bóng tuyết.
Khắp sân, tiếng giòn tan của đám trẻ vang vọng.
“Ối, thím ba dậy ! Thím chơi ném tuyết cùng bọn cháu ạ?” Mấy đứa con trai cũng í ới gọi: “Chị dâu! Thím ba!”
Đây là lũ trẻ nhà chú hai và chú ba, cả những đứa nhóc trạc tuổi cô, như con gái út nhà chú ba tên Nhị Nữu.
Cũng những đứa nhỏ hơn, gọi cô bằng 'thím ba' như Đại Nha.
Gà Mái Leo Núi
Đám nhóc , từ tám chín đến mười một mười hai tuổi, mà cứ í ới rủ một lớn như cô chơi ném tuyết.