Sao chứ, chỉ là cô vợ nhỏ quen đấy thôi. Anh ở bên cô nhiều thì sẽ nhanh chóng quen thôi mà.
Một cô vợ nhỏ xinh cam lòng theo đến quân ngũ, một phụ nữ sinh con đẻ cái cho , nâng niu, chiều chuộng em cũng bao giờ là đủ.
Ở nhà cha bốn ngày, đến ngày nghỉ cuối cùng của Tống Văn Cảnh. Mùng ba Tết, bọn họ trở về đơn vị.
Ngày rời , cả nhà cùng đến thị trấn huyện để chụp ảnh gia đình.
Ảnh gia đình chụp riêng hai tấm. Một tấm ảnh gia đình của nhà họ Tống, bao gồm cha chồng, em chồng và gia đình nhỏ của vợ chồng cô.
Một tấm khác là ảnh của nhà họ Diệp, điều cha cô mặt nên chỉ mấy em của cô và Diệp Mạn Tinh chụp chung một tấm.
Người thợ ảnh vẫn là ông thợ mập mạp từng dùng bút màu tô điểm ảnh cưới cho hai vợ chồng. Ông hô vang: "Nào, một, hai, ba... Cười tươi!"
Hai tiếng "tách tách" vang lên, ba tấm ảnh gia đình ấm cúng ghi .
Cậu em chồng Tống Văn Lâm lập tức giật lấy một tấm: "Anh, em lấy một tấm mang theo bên ."
Đã giữ thì cũng chẳng ý định trả , dù hai của cô cũng nổi tiếng keo kiệt, lời hối hận từ rể .
Ông Tống cũng lặng lẽ giấu một tấm hình trong cặp da đen của , đoạn đó liền ôm hai đứa cháu, động tác trông vô cùng nghiêm nghị, hề để lộ một chút khác thường nào.
Còn Bà Tống, thấy cảnh tượng đó, liền tròn mắt sững sờ. Vốn dĩ bà cũng đang định cất giữ một tấm, nào ngờ chồng nhanh tay lấy . Hành động trái ngược với phong thái thường ngày của ông.
Gà Mái Leo Núi
"Nào, để ông bế nào."
Ông Tống hề ý giải thích. Năm ngoái, phó chủ tịch thị trấn cứ rêu rao chiêm ngưỡng dung mạo của hai đứa cháu nội nhà ông. Bây giờ, một là chủ tịch, một là phó, ông chịu thua kém quá nhiều trong việc khoe con cháu.
Diệp Mạn Tinh thấy cảnh thì bật . Đây là đầu tiên cô thấy bố chồng dáng như .
Anh hai Diệp Bác An hài lòng với bức ảnh gia đình nhà họ Diệp. Có thêm cặp sinh đôi của cô em gái, liền khéo léo rút một tấm bỏ ví da của .
Kết quả là thấy em trai quấn quýt lấy em gái, vẻ mặt chút khó xử : "Em gái, chụp một bức ảnh riêng với em, chú rể và hai đứa cháu, ?"
Diệp Mạn Tinh thì trong đầu hiện lên một dấu hỏi lớn.
"Tại ?"
Làm hai Diệp thể thẳng thắn chuyện vì đó ham cái vé giường của đối phương nên mới đồng ý chụp một bức ảnh gia đình chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-466.html.]
Thấy tất cả đều đổ dồn ánh mắt , vì do bản thế nên hai Diệp đành giải thích: "À thì, là bởi vì cứ khoe khoang rằng cô em gái của xinh nhường nào, thế là đối phương mới đòi chứng minh."
Anh hai Diệp dứt lời cảm nhận ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm từ chú rể, da thịt như cắt, đau rát.
Tống Văn Cảnh kéo vợ : "Không chụp."
Anh hai Diệp thì sững sờ.
Cái đồ hẹp hòi !
Anh dám giấu giếm mãi nữa, đành vội vàng giữ em gái . khi cất lời, len lén sang chú rể, khẽ giơ nắm đấm, hắng giọng một tiếng, đó mới ấp úng : "Đừng, khoan nào."
Anh hai Diệp: "Không là thế. Là đối phương đồng ý rằng nếu em gái mua vé tàu, chỉ cần là vé xuất phát từ bên tỉnh thành, nếu em thì sẽ lo liệu cho vé giường . Thế nên mới đồng ý."
"Vé giường ?"
Diệp Mạn Tinh về phía bằng đôi mắt hạnh sáng ngời. Thấy hai xòa lấy lòng cô, "Ừ" một tiếng giải thích rõ ràng: "Tóm là bảo lo liệu cho , nhưng bản là tài xế xe tải hàng, cần dùng đến chứ?"
"Chẳng các em Dương Thành còn gì? Mang theo cả lớn lẫn trẻ nhỏ, ghế cứng đến đó sẽ mệt mỏi lắm chứ?"
Diệp Mạn Tinh "Ừ" một tiếng, đúng là cô hề ý định ghế cứng đến đó.
giá vé ghế cứng tàu hỏa ở thời đại đắt , ngoài đều dám bỏ tiền mua.
Chuyến Dương Thành, mỗi tốn bốn mươi tám đồng.
Còn vé giường thì càng đắt hơn, mất tám mươi đồng.
điều là mấu chốt, cái chính là tiền chắc thể mua vé giường .
Muốn mua vé giường thì cần thư giới thiệu và đơn vị công tác ghi rõ, chứ cứ tiền là mua , mà còn cần quan hệ.
Tống Văn Cảnh xen : "Anh thể lo vé giường ."
Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của chú rể, hai Diệp đành giải thích: "Chú rể , chú khả năng lo liệu, nhưng thể nhờ chú mãi ? Lần cần đến Dương Thành, chú ở đây tiện bề sắp xếp việc."
" đến khi Mạn Tinh trở về thì , vẫn chờ em sắp xếp ?”