Thấy đôi mắt trong suốt như dòng suối nơi khe núi của cô em gái , Diệp nhị ca đành nuốt ngược câu thốt .
điều kỳ lạ là em rể cũng “ừ” một tiếng, đồng ý cùng chụp ảnh gia đình.
Mấy trong tiệm chụp ảnh quốc doanh. Sau khi Diệp nhị ca chụp một bức Mạn Tinh và hai bé sinh đôi, liền trêu chọc đẩy em rể , ôm lấy hai đứa nhỏ và em gái chụp ảnh riêng.
Làm gì ai thích cái gã đàn ông thối tha nào đó cướp cô em gái bảo bối của chứ?
Tống Văn Cảnh việc cần tìm Chiêu Hoa nên hai họ hẹn gặp ở bên ngoài tiệm chụp ảnh. Tàn t.h.u.ố.c lá đỏ lửa trong tay ngừng cháy lụi, nhưng chẳng hút một nào.
Lần , vợ dẫn theo hai đứa con đầy hai tháng tuổi, đến một nơi xa lạ. Đây là chuyến xa nhà. Đơn vị gọi điện đốc thúc Tống Văn Cảnh.
Anh thể cùng cô nhưng thể ngăn cản, cảm giác mất kiểm soát khiến cảm xúc trong lòng dâng trào như sóng dữ, dường như sắp sửa kiểm soát nổi.
"Không yên tâm ?" Triệu Chiêu Hoa chuyện, vết sẹo gương mặt lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Anh dáng cao thấp, mập mạp, trông thì bình thường nhưng đáy mắt lóe ánh sáng tinh ranh, toát thở mạnh mẽ, dứt khoát.
Tống Văn Cảnh khẽ “Ừ” một tiếng.
Dừng một lát, bổ sung: "Ngoài đó cô rời một , còn mang theo cả hai bé sinh đôi, con còn đủ hai tháng, thể chăm sóc ."
Anh là quân nhân, xin nghỉ là xin nghỉ . Kỷ luật nghiêm minh là yêu cầu cơ bản.
Chuyến ngoài vợ và con còn cha vợ, còn đến tận Hồng Kông, thực sự yên lòng.
Triệu Chiêu Hoa bật sang sảng: "Cậu trở nên mít ướt như con gái từ khi nào thế? Có cùng, cứ yên tâm!" Nhớ tới chuyện , hỏi: "Lần các nhiệm vụ bao lâu?"
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh thở một , tùy ý : "Chắc hai tháng." Những chuyện khác cũng rõ, chuyện của đơn vị thể tùy tiện với ngoài .
Cho dù là đồng đội cũ cấp cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-467.html.]
Triệu Chiêu Hoa là đủ . Thấy khuôn mặt tuấn tú của bạn căng thẳng như gặp địch thủ lớn, đành phá lên sang sảng: "Yên tâm , đến lúc đó sẽ đưa vợ con đến căn cứ cho . Anh đây sẽ lấy danh dự đảm bảo."
Tống Văn Cảnh thả lỏng tinh thần đang căng như dây đàn, đưa thư giới thiệu cho : "Cảm ơn hai. Mạn Tinh sang bên đó tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho nhà máy trong thôn."
“Bên đó, hai cũng , những xã đoàn ngang ngược hoành hành, an chút nào.”
Triệu Chiêu Hoa cũng ngẩn , tàn t.h.u.ố.c trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống: “Cô vợ nhỏ của cũng gan như hả? Thế mà cũng đồng ý cho ?”
Anh tới lui trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu bạn của đang lo lắng điều gì. Chỉ là vẫn tò mò: “Cậu nôn nóng bất an như thế mà vẫn phát bệnh hả? Gần đây khám bác sĩ ?” Triệu Chiêu Hoa tò mò c.h.ế.t. Lúc , vì chuyện bất đắc dĩ nên mới đổi nghề, ngờ bạn còn phát bệnh nữa, đây là tìm ai chữa trị mà thần kỳ đến .
Nghe thấy hai đề cập tới điều , Tống Văn Cảnh ngẩn , lắc đầu: “Không khám, hình như lâu tái phát bệnh.”
Trong lòng Tống mơ hồ một đáp án, đó là kể từ khi vợ, bệnh tình của ít khi tái phát. điều mà chuyển sang chủ đề khác: “Anh hai, nếu cách của Tinh Tinh thể thực hiện và thúc đẩy nền kinh tế của chúng , phía ...”
Anh hai Diệp ung dung : “Có thể tìm thêm nhiều kế sinh nhai cho gia đình các em là đủ . Nhiều năm qua vẫn luôn là gánh vác cuộc sống của họ, khi nào thì em mới thể cuộc sống của riêng ?”
“Anh hai, lớn hơn mà bây giờ vẫn lập gia đình đấy thôi.”
Triệu Chiêu Hoa ha hả, vỗ vai Tống Văn Cảnh: “Yên tâm , sẽ tìm hiểu xem . Nếu đáng tin cậy thì sẽ ngăn cản ngay, cần quá lo lắng. Còn về chuyện lập gia đình, cũng chắc thể kết hôn . Cậu vết sẹo mặt , ai thể để ý tới chứ? Không là quan tâm chuyện đó.”
Lúc rời , Diệp Mạn Tinh và chồng cùng tiễn đàn ông cổng.
Tống Văn Cảnh thật sự lo lắng, ôm lấy cô vợ nhỏ của mà hôn tới tấp, nụ hôn mãnh liệt chất chứa sự tuyệt vọng, cuối cùng dùng hết sức lực ôm chặt lấy cô.
Một lúc lâu , ghé tai cô thì thầm: “Vợ , tiên đừng chạy lung tung nhé. Anh ở nhà chờ em và con trở về.” Hơi thở nóng hổi của phả vành tai cô, vòng tay ôm chặt eo cô mạnh đến mức cô gần như ép chặt lồng n.g.ự.c rắn chắc của .
“Được , ba nhẹ nhàng chút .” Giọng dịu dàng của cô đầy hờn dỗi: “Em sẽ về sớm thôi, chia xa quá lâu.”
Thật đúng là cô vợ nhỏ vô tâm mà, Tống Văn Cảnh siết chặt thêm vòng tay đang ôm vợ.
Dừng một chút, đôi mắt đen nhánh thẳng cô, kìm mà lời từ tận đáy lòng: “Vợ , em xem, ai để em và con ngoài xa xôi như chứ?”