Diệp Mạn Tinh thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Sau sẽ dần quen thôi mà.”
Không kỳ thi đại học sắp diễn ?
Tống Văn Cảnh: ...?
Thật vô lương tâm.
Anh giận dỗi cúi đầu hôn lên môi vợ một cái thật sâu.
"Oa!" một tiếng.
Hai đứa nhỏ song sinh , Tống Văn Cảnh lập tức cúi đầu hôn lên má cặp Long Phượng.
Cuối cùng khi rời , còn khẽ thì thầm bên tai Diệp Mạn Tinh: “Đồ vô lương tâm.”
Diệp Mạn Tinh: ...?
“Nếu con thì tàu sẽ chạy mất đấy.”
Quả thật Tống với gương mặt già nua mắt mà, thấy xe tới vội vàng thúc giục một câu.
Cuối cùng Tống Văn Cảnh ruột đẩy lên xe, mắt lo lắng yên lòng, còn tưởng rằng sắp chuyện nguy hiểm gì ghê gớm lắm.
Ngày hôm mới chuyến tàu hỏa đến Dương Thành. Lần đều mua vé giường . Vốn dĩ thể mua nhiều vé tàu hỏa như , cũng hai Diệp gì với đồng chí đồng nghiệp mà mua mấy tấm vé giường liền kề.
Gà Mái Leo Núi
Lần bọn họ cũng dùng mối quan hệ của Tống Văn Cảnh, mà chỉ dựa sự giúp đỡ của đồng chí Tống Tiến, đồng nghiệp của hai Diệp.
Cùng ngày, mấy xe đến tỉnh thành và nghỉ nhà khách một đêm.
Ngày hôm , Diệp Mạn Tinh dẫn theo cha cô, hai đứa nhỏ song sinh gần hai tháng tuổi, hai vệ sĩ Thẩm Nhuyễn Linh và Canh Tứ, cùng với Triệu Chiêu Hoa – em của Văn Cảnh – lên tàu hỏa đến Dương Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-468.html.]
Lần đến Hồng Kông để xin giấy phép kinh doanh. Diệp Mạn Tinh và cha cô từng phê duyệt đơn xin do Tân Lâm xử lý.
Còn về hai vệ sĩ và mấy Triệu Chiêu Hoa, cô ý của Triệu là bọn họ cách riêng để nhập cảnh, hình như là do Tống Văn Cảnh quyết định.
Về cách thức cụ thể, cô cũng rõ lắm.
Vào thời kỳ , việc xin giấy phép đến Hồng Kông là vô cùng khó khăn. ở Dương Thành Bằng Thành, vẫn ít tìm cách vượt biên sang đó bằng thuyền, tàu hỏa, hoặc thậm chí là bơi qua sông... Đó là những câu chuyện vượt biên vẫn thường đồn thổi.
Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy họ định ỷ võ công siêu phàm của để vượt biên ? Cô hình dung cảnh đêm khuya vắng vẻ, mấy đàn ông vạm vỡ bơi qua sông, nghĩ đến thôi thấy buồn , cô bật khúc khích.
Thẩm Nhuyễn Linh yêu quý Tống Bối Bối, cô bé còn nhỏ mà sức lực lớn như , cô thấy bé tiền đồ. Lúc , Thẩm Nhuyễn Linh đang bế Tống Bối Bối, dỗ dành cô bé uống nước ấm như v.ú nuôi. Nghe tiếng Diệp Mạn Tinh , cô nhịn sang: "Tinh Tinh, em cái gì thế?"
Diệp Mạn Tinh liếc Thẩm Nhuyễn Linh, đưa mắt sang Canh Tứ đang im lặng như một khúc gỗ bên cạnh, cô : "Em đang nghĩ, đến lúc đó hai sẽ qua bên bằng cách nào? Chẳng lẽ định vượt biên thật ?"
Thẩm Nhuyễn Linh thì ngớ , gì, chỉ cô.
"Em xem thường bọn đấy ?"
Ngược , Triệu Chiêu Hoa, hiếm khi thấy cặp thai Long Phượng, lúc đang đùa nghịch với Tống Đoàn Đoàn, thì phá lên ha hả: "Em dâu, em vẫn còn quá ít hiểu về bản lĩnh của chồng em ."
"Cậu thể nhiều hơn những gì em nghĩ đấy."
Triệu Chiêu Hoa tính cách vô cùng cởi mở, khi chuyện thì vẻ ngoài gì nổi bật, nhưng khi thì tràn đầy sức sống. Tuy hiền lành nhưng sát khí trong mắt rõ ràng. Đây là một sĩ quan ưu tú và khát m.á.u kém gì Tống Văn Cảnh, nhưng vì vết thương cũ chướng ngại, cuối cùng đành bất đắc dĩ xuất ngũ, chuyển nghề. Tuy , khi trò chuyện cùng , sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, ở chung với cũng đáng tin cậy.
Với điều kiện tiên quyết là lỡ lời điều gì đó dễ gây hiểu lầm. Diệp Mạn Tinh dùng đôi mắt xinh , cô "ồ" một tiếng, Triệu Chiêu Hoa lập tức dời ánh mắt . Điều nghĩa là nhiều về chuyện đó với cô.
Thật cô gì quá lo lắng về chuyện Hồng Kông. Chủ yếu là bầu bạn ở cạnh, mà cô "thăng cấp" về tu vi. Nếu bây giờ kiềm chế dung mạo của thì e rằng sẽ gặp rắc rối lớn. Huống hồ cô còn đang m.a.n.g t.h.a.i Long Phượng, cũng cẩn trọng một chút. vẻ sát khí đầy dũng mãnh và tự tin hai Triệu, khác thể yên tâm. Đoạn đường cũng khiến cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vì sợ bỏ lỡ, Diệp Mạn Tinh quyết định xuất phát . Cô còn gọi điện thoại cho Tân Lâm để thông báo, nhưng lúc gọi tới ai bắt máy, nhấc máy là một vệ sĩ tên Thẩm Hoa. Đối phương chỉ rằng đến lúc đó sẽ tới Bằng Thành đón bọn họ, Diệp Mạn Tinh chỉ cần yên tâm xe lửa.
Ở Hồng Kông, trong một phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện tư nhân, Thẩm Hoa chờ sẵn cổng bệnh viện nhưng hề .