Anh nhíu mày cô, đáp: "Theo sắp xếp của cấp , ít nhất cũng sẽ thăng một cấp."
Diệp Mạn Tinh thật sự bất ngờ, đàn ông còn trẻ như thế mà thăng thêm một bậc ?
Diệp Mạn Tinh khen: "Anh ba giỏi thật đấy."
Vừa dứt lời, cô chợt nhận cả căn phòng dường như ấm hẳn lên. Trước , từng mấy lời với cô, ngờ trong lòng vẫn là một trai mới lớn ?
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Họ đang ăn bữa tối, thím Trần máy sang báo với hai : "Thưa chủ, điện thoại cho ạ."
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh đặt khăn ăn xuống cho cô mới dậy nhận điện thoại.
Diệp Mạn Tinh thấy lạ, điện thoại lâu thế?
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Thím Trần, ai gọi thế?"
Thím Trần đáp: "Hình như là Thủ trưởng Tống."
Thủ trưởng Tống?
"Chú tư Tống ?"
Thím Trần ừ một tiếng.
Diệp Mạn Tinh "" một tiếng. Sau khi ăn cơm xong, cô lên tầng thì thấy vẫn đang điện thoại. Cô qua, thấy đầu dây bên chuyển cho khác, là giọng của Cố Nguyên.
Cố Nguyên: "Chúc mừng nhé Thiếu tướng Tống, các lập công lớn , gia đình tới hai thăng cấp, xem nên tiệc ăn mừng ?"
Tống Văn Cảnh chỉ xem tình hình trong nhà thế nào chứ cũng rõ ăn mừng . Cố Nguyên bên còn than rằng gia đình giục cưới quá, chịu hết nổi , sắp sửa kết hôn đến nơi, còn tiện thể bày tỏ sự ngưỡng mộ với ngớt.
Diệp Mạn Tinh vòng tay ôm lấy từ phía lưng. Anh dứt khoát cúp máy. Thuận thế, vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn sâu.
Diệp Mạn Tinh hôn đến mức gần như nghẹt thở, cô thều thào đẩy nhẹ : "Anh ba, thím Trần vẫn còn ở đây mà." Nghe , bế bổng cô lên.
Trong phòng, họ tiếp tục những nụ hôn cháy bỏng. Diệp Mạn Tinh khẽ ám chỉ giúp việc vẫn còn ở đó, thế là liền bế cô phòng tắm. Đợi đến khi thím Trần về gian chái nghỉ ngơi, mới ôm cô xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-901.html.]
"Vợ , tối nay nhịn nữa ."
Tối hôm đó, bên ngoài, màn mưa tí tách rơi, trong phòng, những âm thanh hòa quyện , đầy nhịp điệu.
Sự mật đêm nay của hai là đầu tiên hơn một năm. Suốt đêm, cơ thể nóng bỏng như lửa, dẫn dắt cô chìm khoái cảm tột đỉnh. Dù , vẫn cực kỳ kiềm chế, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Diệp Mạn Tinh cũng chìm giấc ngủ vì mệt mỏi từ lúc nào. Đến nửa đêm cô tỉnh giấc, thấy vẫn nghiêng, lặng lẽ ngắm .
Diệp Mạn Tinh: ?
"Anh ba, ngủ ?"
Tống Văn Cảnh xuống, ôm cô lên khuỷu tay , thì : "Ổn thôi."
Mặc dù xuống , Diệp Mạn Tinh vẫn cảm nhận đang điều gì đó trăn trở. Bình thường, khi mang vẻ mặt , nghĩa là một vấn đề nào đó thể thông suốt.
Theo lẽ thường, những khúc mắc giữa hai đến giờ gần như giải quyết hết mà.
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Anh ba, đang nghĩ gì thế? Em cứ cảm thấy tâm sự."
Tống Văn Cảnh chỉnh tóc cô, im lặng một lúc lâu. Khi Diệp Mạn Tinh tưởng rằng sẽ gì thì thấy hỏi: "Vợ , 'ký khế ước' là gì thế?"
Diệp Mạn Tinh: ?
Diệp Mạn Tinh giật bật dậy. Anh vẫn đang chỉnh tóc cho cô, nhưng vì cô bất chợt dậy, mái tóc kéo căng , đau đến mức cô khẽ kêu lên một tiếng.
Anh buông cô , bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc mềm, ánh mắt dõi thẳng xuống đỉnh đầu cô, chất giọng đầy cưng chiều: “Vợ đau ?”
Diệp Mạn Tinh lúng liếng , đôi chân nhỏ khẽ đá , : “Anh thử đoán xem?”
Anh nắm c.h.ặ.t c.h.â.n cô, thuận thế cúi xuống hôn nhẹ, dịu dàng đáp: “Vậy để em giật .”
Diệp Mạn Tinh vớ lấy tóc , nhưng lòng bàn tay chỉ là những sợi tóc ngắn cũn, châm chích đến tê dại. Giật kiểu gì đây chứ?
Anh nắm lấy tay cô, thủ thỉ: “Lần để tóc dài, lúc đó em giật cũng dễ hơn. Giờ thì đừng nữa, chỉ khiến tay em đau thôi.”
Diệp Mạn Tinh nhịn bật , đàn ông đúng là nghiêm túc đến mức chẳng đùa chút nào.