Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 110: Anh Là Ai?

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:48:20
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ngờ ông nội trò chuyện xong nhanh như , gương mặt nghiêm nghị của ông, trong lòng Mạnh Gia Tuyết còn tưởng rằng là nhà họ Thẩm cử viện trưởng Lưu đến đây để hỏi tội, thế nên cô càng thêm chột , cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng:

 

“Ông nội.”

 

trong mắt ông Mạnh, dáng vẻ chính là biểu hiện Gia Tuyết giấu giếm chuyện giữa cô và Thẩm Cố Thanh.

 

Ông hừ lạnh một tiếng:

 

“Giỏi lắm, bây giờ ngay cả ông cũng dám giấu. Nói , cháu với thằng bé Thẩm Cố Thanh của nhà họ Thẩm phát triển đến mức nào ?”

 

“Dạ?” Mạnh Gia Tuyết ngơ ngác.

 

“Còn giả ngốc mặt ông ? Viện trưởng Lưu với ông , ánh mắt thằng bé họ Thẩm cháu đầy ắp tình ý. Cháu mới về mấy ngày thôi mà cùng thằng bé tiến triển như , quả nhiên con gái lớn giữ nữa !”

 

Nói là trách mắng, nhưng giọng điệu của ông nội mang nhiều ý trêu chọc hơn.

 

Mạnh Gia Tuyết thấy, đầu óc liền cuồng, điều duy nhất cô nắm chính là ông nội Thẩm Cố Thanh thích cô .

 

“Ông ơi, lời ông … là thật ?”

 

vẫn thấy khó tin.

 

“Còn dám giả vờ mặt ông?” Ông nội cố ý nghiêm mặt.

 

Khuôn mặt Mạnh Gia Tuyết lập tức đỏ bừng, xem là thật , thì Cố Thanh cũng tình ý với cô ,

 

Vậy tại còn bênh vực Thịnh Ý?

 

nghĩ một lát, bỗng như bừng tỉnh. Chắc Cố Thanh cố ý che chở Thịnh Ý để chọc giận cô , thử xem cô thích .

 

Kết quả là tối hôm qua cô bỏ về, nhà họ Thẩm, chắc chắn khiến Cố Thanh lo lắng, thế nên hôm nay mới nhờ viện trưởng Lưu sang Mạnh gia ám chỉ cho cô .

 

“Thì , ông ơi, con thật ngốc quá!”

 

Mạnh Gia Tuyết kích động đến nỗi thở cũng dồn dập.

 

“Cố Thanh cũng thật là, nếu chịu rõ tâm ý của thì tối qua con chuyện như .”

 

hối hận thôi.

 

Lúc ông nội mới hiểu rõ, thì chỉ là hai đứa trẻ giận dỗi, cho nên Gia Tuyết mới ông chữa bệnh cho ông Thẩm.

 

Ông nội khẽ thở dài, đưa tay gõ nhẹ trán cô:

 

“Con đó, gì thì cũng nghĩ cho kỹ.”

 

Mạnh Gia Tuyết lúc hối hận đến ruột gan đứt đoạn, ông Thẩm bệnh nặng, giờ thế nào .

 

“Ông ơi, ông mau đến bệnh viện thăm ông Thẩm . Nếu xảy chuyện gì, Cố Thanh trách con nữa.”

 

Ông nội thật sự hết cách với cô, mới hòa xong, lòng con bé nghiêng hẳn về phía nhà họ Thẩm.

 

“Được , , ông ngay đây.”

 

Bị Gia Tuyết hối thúc, ông đành đến bệnh viện, còn cô thì vì thấy ngại nên cùng.

 

Khi ông nội đến cửa phòng bệnh, trong phòng vắng hơn nửa nhà họ Thẩm, chỉ còn Thẩm Yến, Ngô Hồng Mai, Thẩm Cố Thanh và Thịnh Ý.

 

Lý do đơn giản, chỉ Thẩm Yến và Ngô Hồng Mai là .

 

“Lão Thẩm, ông thấy thế nào ?”

 

Ông Mạnh bước phòng niềm nở.

 

Ngô Hồng Mai vốn dĩ là hiền lành, nhưng đặc biệt chướng mắt việc bắt nạt ông Thẩm. Thấy ông Mạnh xuất hiện, sắc mặt bà lập tức lạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-110-anh-la-ai.html.]

 

“Sao hôm nay ông Mạnh rảnh rỗi đến đây thế?”

 

Giọng điệu châm chọc khiến nụ của ông nội Mạnh khựng .

 

“Lão Thẩm, con dâu cả của ông càng ngày càng điều, ông quản cho nghiêm ?”

 

chuyện tối qua, nhất định giải thích rõ. Chẳng qua là do mới đến, hôm qua các vị sai đến gõ cửa, chuyện, thèm báo , còn đuổi . Sáng nay mới , nên lập tức cho nghỉ việc , giờ vội vàng đến đây xin lão Thẩm.”

 

Mấy lời của ông Mạnh trơn tru, khiến Ngô Hồng Mai dù tức đến mấy cũng bắt bẻ , chỉ đành cúi đầu nín nhịn.

 

Thẩm Yến thấy bầu khí dịu , trong lòng còn gấp gáp cho ông Mạnh. Đồng thời cũng oán trách Ngô Hồng Mai, cảm thấy bà đúng là nhà quê, tầm mắt hẹp hòi.

 

Người đích đến thăm Thẩm lão gia , bà lo tiếp đón, còn mở miệng mỉa mai. Nếu Mạnh lão gia phật lòng thật, chẳng lẽ còn định trông cậy Thịnh Ý mổ cho ông ?

 

Càng nghĩ, Thẩm Yến càng bực bội. Bà lập tức quát Ngô Hồng Mai:

 

“Chị năng kiểu gì thế, ông Mạnh cũng là mà chị dám hỗn láo ? Trong bình nước hết , chị ngoài lấy thêm , đừng đây chướng mắt nữa.”

 

Mắng xong, bà nở nụ lấy lòng với ông Mạnh:

 

“Chú Mạnh, chú đừng để ý đến chị , vốn dĩ tính tình chị là thế. Hôm nay chú chịu đến đây, ba vui .”

 

Ban đầu trong lòng ông Mạnh vẫn còn khó chịu, cảm thấy nhà họ Thẩm tỏ thái độ lạnh nhạt, mới cửa cho xem sắc mặt.

 

Ông còn định bụng, trở về sẽ kéo dài thêm vài hôm, nhân cơ hội ép nhà họ Thẩm xuống nước, nhưng giờ thấy Thẩm Yến nịnh bợ như , tâm trạng ông hơn nhiều. Xem nhà họ Thẩm thực sự cùng đường, dù xảy chuyện lớn như tối qua mà cũng dám hó hé.

 

Đã như , càng chèn ép thêm vài ngày, đợi đến khi bọn họ mang quà cáp đến cầu xin.

 

Đến lúc đó, nhân cơ hội đưa hôn sự hai đứa trẻ điều kiện, thì cũng chẳng sợ Gia Tuyết bắt nạt ở nhà họ Thẩm nữa.

 

Ý nghĩ tính toán chu , gương mặt ông Mạnh vẫn luôn treo nụ tươi.

 

lúc , viện trưởng Lưu bước phòng bệnh, bàn bạc với nhà họ Thẩm về việc kiểm tra. Ông Mạnh liền tự nhiên đưa tay nhận lấy bệnh án từ tay viện trưởng Lưu.

 

Ông xem xét kỹ lưỡng, chỉ mấy hạng mục đó, :

 

“Những mục bỏ , cần . Còn về thời gian phẫu thuật, gấp gáp quá, hoãn thêm một tuần nữa .”

 

Ông Mạnh chỉ trỏ bệnh án, viện trưởng Lưu theo thói quen cũng chuẩn theo.

 

Nghe những lời đó, sắc mặt Thịnh Ý càng lúc càng trầm xuống. Những hạng mục kiểm tra mà cô báo với bệnh viện đều liên quan trực tiếp đến ca phẫu thuật của Thẩm lão gia, một mục nào thể bỏ.

 

Còn thời gian mổ thì càng thể trì hoãn, nếu thực sự kéo dài thêm một tuần như ông Mạnh , e là ông Thẩm kịp lên bàn mổ còn mạng.

 

“Viện trưởng Lưu, đưa bệnh án cho .”

Thịnh Ý cất tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai .

 

Viện trưởng Lưu đang chuẩn , Thịnh Ý liền vô thức đưa bệnh án cho cô.

 

Ông Mạnh hài lòng khi cắt lời, cau mày, đầu cô gái lên tiếng.

 

“Cô là ai?”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Lúc ông mới để ý thấy Thịnh Ý, dáng vẻ xinh thì khỏi , còn ngay cạnh Thẩm Cố Thanh.

 

Càng , ông càng bực. Rốt cuộc thằng nhóc Thẩm Cố Thanh thế nào, một mặt thích cháu gái , mặt khác gần gũi với một cô gái khác.

 

Thẩm Yến thấy ông Mạnh nổi giận thì liền bất mãn, trừng mắt Thịnh Ý, giật lấy bệnh án trong tay cô, đưa cho ông Mạnh.

 

“Con bé nhà quê hiểu chuyện, chú Mạnh đừng chấp nhặt. Bệnh án chú ghi gì thì cứ ghi.”

 

Nói xong, bà còn sang mắng Thịnh Ý:

 

“Cô thế hả? Nếu đắc tội với ông Mạnh, khiến bệnh tình của ba chậm trễ, cô gánh nổi trách nhiệm ?”

Loading...