Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 166: Chẳng Lẽ Hôm Nay Không Phải Tết, Mà Là Thất Tịch Sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 10:14:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ý khu thanh niên trí thức mà vẫn rằng hộp quà mang đó lọt mắt của Chu Hồng.
Cô về phòng, tiếp tục t.h.u.ố.c mỡ. Đến trưa, cô đem cơm hâm sẵn.
Giờ đây, thanh niên trí thức đều dùng chung một căn bếp, nên hâm cơm cũng xếp hàng.
Để khỏi chen chúc, mấy ngày nay Thịnh Ý đều ăn sớm hơn khác.
Buổi chiều, cô thấy Lưu trưởng thôn khắp nơi hô to:
“Tối nay tám giờ chiếu phim ở sân lớn, nhớ tới xem nhé!”
Tửu Lâu Của Dạ
Cả thôn Tiểu Ngưu một nhà nào tivi, tối chiếu phim, đều hớn hở vô cùng.
Thời buổi thiếu thốn giải trí, Thịnh Ý cũng định góp vui.
Chiều đó, thợ mộc Lý dẫn Phúc Mãn đến châm cứu. Biết trong thôn tối nay chiếu phim, khi châm cứu xong, ông Lý vội về mà đưa con sang nhà trưởng thôn chơi, đợi đến tối cùng xem.
Phúc Mãn giờ chỉ quanh quẩn trong nhà, bạn bè, nay xem phim thì vui mừng mặt.
Do bệnh tật, bé từng xem phim bao giờ.
Thịnh Ý cũng định xem. Trước khi , cô bốc một nắm kẹo bàn đến trụ sở đội sản xuất.
Đến nơi, cô thấy màn chiếu phim dựng lên, màn đầy .
Phía là một đám trẻ con đang chơi đùa ầm ĩ. Có mấy đứa tinh nghịch ném pháo giữa đám đông, khiến những đang giật nảy .
Thịnh Ý nheo mắt, thẳng tới tóm lấy thằng bé nghịch nhất:
“Ném đấy hả? Muốn ăn đòn ?”
Bình thường cô cho bọn nhỏ chút quà vặt nên chúng lời cô.
Thằng bé nắm cổ áo hoảng sợ cầu xin:
“Bác sĩ Thịnh, em sai , thả em mà!”
Thịnh Ý thấy nó thành khẩn, bèn thả tay.
Bọn nhóc cũng lẳng lặng chạy xa mới dám đốt pháo tiếp.
Phúc Mãn theo ánh mắt đầy ao ước, trông thấy mấy đứa chơi vui như mà thèm lắm.
Vì sợ con ngoài sớm lạnh, ông Lý đến muộn nên chỉ tìm chỗ phía .
Thịnh Ý thấy ánh mắt của Phúc Mãn, nghĩ một lát, bước đến với ông Lý vài câu, dắt bé .
Phúc Mãn còn hiểu chuyện gì, đến khi tới chỗ bọn trẻ nghịch pháo, nó mới đoán .
Quả nhiên, Thịnh Ý phân cho mấy đứa trẻ ít kẹo, nhờ chúng cho Phúc Mãn chơi cùng, dặn thêm:
“Bạn sức khỏe , mấy đứa nhớ để ý giúp chị nhé.”
Dặn xong, cô đưa thêm cho Phúc Mãn một nắm kẹo:
“Phúc Mãn, em giữ vài viên cho . Nếu mệt hoặc thấy khỏe thì ăn một viên. Số còn , em chia cho các bạn nhé.”
Phúc Mãn ngoan ngoãn gật đầu.
Nó hiểu, nếu chính tay chia kẹo, mấy đứa mới vui vẻ chơi cùng nó thật lòng.
“Cảm ơn chị Thịnh Ý, em ạ.”
Nó chân thành cảm ơn, chạy chơi pháo với bọn trẻ.
Thịnh Ý ở phía đám đông, thỉnh thoảng liếc qua chỗ Phúc Mãn, thấy vui vẻ thì an tâm.
Khoảng mười phút , mấy thanh niên trí thức khác cũng lượt đến.
Thịnh Ý tinh mắt trông thấy Trương Nam và Mạnh Thanh Nguyệt nhân trời tối lén nắm tay một góc.
Cô buồn thêm, chăm chú màn chiếu.
Chẳng bao lâu , phim bắt đầu chiếu, Thịnh Ý xem mấy phút, nhưng thật sự nhập tâm nổi.
Dù , cô cũng rời ngay, vẫn thêm một lát.
Lúc , Phúc Mãn chơi mệt, liền một về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-166-chang-le-hom-nay-khong-phai-tet-ma-la-that-tich-sao.html.]
Thịnh Ý sờ trán kiểm tra, thấy , mới bảo:
“Về chỗ ba em , đừng để ông tìm.”
Cô thì một về khu trí thức trẻ.
Đi ngang qua một ngõ nhỏ, cô mơ hồ thấy giọng đàn ông:
“Nhớ em c.h.ế.t, em xem, với chồng em, ai lợi hại hơn?”
Bên là giọng phụ nữ, im lặng nửa phút mới rụt rè trả lời:
“A… tất nhiên là… , lợi hại hơn chứ…”
Phía , từ trong ngõ, giọng phụ nữ vang lên, xen lẫn những âm thanh mơ hồ đầy ám .
Thịnh Ý mà da đầu tê rần, quả nhiên là tò mò hại c.h.ế.t mèo. Cô hối hận c.h.ế.t, đang yên đang lành hóng hớt gì .
Cô dám nấn ná thêm, lập tức sải bước nhanh về phía khu trí thức.
Hai trong ngõ thấy động tĩnh liền dừng .
Người phụ nữ thấp giọng hỏi, chút hoảng hốt:
“Anh thấy tiếng gì ? Hình như ai đó qua.”
Người đàn ông thờ ơ đáp:
“Có ai . Em đúng là tật giật .”
Người phụ nữ cúi xuống, thấy quần áo vén lên một nửa, đúng là chút chột thật.
Bầu khí phá vỡ, cả hai cũng còn tâm trạng tiếp tục.
“Đã bảo đừng đến tìm em trong thôn nữa. Ngày mốt em về .” Giọng phụ nữ pha chút oán trách.
“Chồng em lúc đó cùng ? Em ?” Người đàn ông đáp với vẻ khó chịu.
Nói đến đây, cả hai đều im lặng.
Vì sợ phát hiện, họ quyết định tách mỗi một ngả.
Thịnh Ý về đến khu trí thức trẻ, xuống ghế, hai tay xoa cho ấm.
Ngồi một lát, cô cảm thấy giọng của phụ nữ trong ngõ quen quen, nhưng nghĩ mãi cũng đoán .
Không bận tâm thêm, cô lấy mấy chiếc bánh quy bàn ăn.
Cô nhai rôm rốp mấy miếng, thì ngoài sân vang lên tiếng cãi vã.
“Chí Hải, em thích ! Từ lúc đến đây, ngay cái đầu tiên em mê mất . Sao thể nhu nhược như thế, lời gia đình mà cưới cô gái chứ? Còn là hôn ước từ nhỏ nữa!”
Lâm Chí Hải vẻ mặt gần như phát điên của Trương Nguyệt Hà, nhíu mày, tức giận giải thích:
“ thật lòng yêu Tiền Phương. Còn với , chỉ coi như một đồng chí bình thường, ý gì khác.”
Trương Nguyệt Hà tin. Cô lao lên định ôm lấy , tin rằng chỉ cần ôm , sẽ thể nào rung động. Cô để cảm nhận thế nào mới là trái tim đập loạn.
Lâm Chí Hải vốn cảnh giác, thấy cô nhào tới thì né sang một bên, khách khí đẩy mạnh một cái.
Trương Nguyệt Hà ngã sõng soài xuống đất, đôi mắt tràn đầy thể tin nổi.
Lâm Trí Hải buồn để ý, thẳng về phòng.
Bên ngoài chìm yên tĩnh, Thịnh Ý trong phòng, do dự nên xem . Nghĩ nghĩ , kiểu chuyện khó xử thế , cô nhất đừng xen , kẻo Trương Nguyệt Hà càng hổ.
Cô xuống ghế, định pha cho một cốc sữa mạch nha, nhưng kịp gì thì phía cửa sổ bỗng vang lên giọng nũng nịu của Mạnh Thanh Nguyệt:
“Trương Nam , tay đừng sờ loạn nữa, lạnh quá!”
Thịnh Ý: “…”
Hôm nay rốt cuộc là đây? Cô nhớ lầm thì hôm nay là mồng một tết, chẳng lẽ thành thất tịch mất ?
Ngay khi cô còn đang ngẩn , tiếng khúc khích và lời trêu ghẹo từ ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, càng lúc càng quá đáng.
Thịnh Ý chịu hết nổi, bực bội quát to:
“Nếu phát tình thì chỗ khác, đừng ngay cửa sổ nhà !”
Tiếng cô vang dội, đó bên ngoài lặng ngắt như tờ. Tiếp theo là tiếng bước chân vội vã, im bặt.