Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 174: Yêu Cầu Vô Lý

Cập nhật lúc: 2025-11-26 05:39:00
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền Kiều Kiều đang lúi húi cạy ổ khóa thì bất ngờ một giọng vang lên lưng dọa cho giật nảy .

 

bực tức đầu , mắng c.h.ử.i thẳng mặt Thịnh Ý:

“Cô c.h.ế.t !”

 

Chỉ giọng thôi, Thịnh Ý liền ngay là Tiền Kiều Kiều, cô chỉ thấy bất lực đến buồn .

 

“Cô định gì nữa đây?”

 

Ánh mắt Tiền Kiều Kiều né tránh:

chỉ ở trong phòng thôi. còn hỏi cô đấy, cô thì , cứ khóa cửa? Lưu trưởng thôn đồng ý cho ở bên . Mau mở cửa , lạnh sắp c.h.ế.t !”

 

Thịnh Ý ngờ cô thể mở miệng dối trơn tru như . Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:

“Phòng là do tự bỏ tiền xây, cô tư cách . Còn chuyện cô Lưu trưởng thôn đồng ý cho cô ở đây ? Vậy hỏi ông xem thật .”

 

Nói xong, Thịnh Ý xoay định rời .

 

Tiền Kiều Kiều c.ắ.n chặt môi, trong lòng đầy uất ức.

 

Quả thực cô đến tìm Lưu trưởng thôn, nhưng ông rõ rằng căn nhà đó là do Thịnh Ý tự bỏ tiền xây, ông quyền cho ai khác ở. Còn thêm, nhà tập thể mà đội cấp cho cô cũng lắm , bảo cô nên an phận.

 

Tuy là , nhưng trong lòng Tiền Kiều Kiều tin.

 

Căn phòng to như thế, xây là xây , tốn bao nhiêu tiền chứ! Cô tin Thịnh Ý đủ tiền điều đó, trong bụng chỉ cho rằng Lưu trưởng thôn bênh vực Thịnh Ý nên mới cho ở, ngờ… quả thật là Thịnh Ý tự bỏ tiền xây.

 

Thấy Thịnh Ý sắp bước khỏi sân, Tiền Kiều Kiều vội vàng đuổi theo:

“Thôi , Thịnh Ý, chắc là nhầm. Nếu là phòng của cô, sẽ nữa.”

 

Thịnh Ý dừng bước, lạnh nhạt :

“Xin .”

 

Tiền Kiều Kiều trong lòng đầy miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn câu:

“Xin , Thịnh Ý.”

 

Thịnh Ý thấy cô chịu nhận thì cũng chấp nữa, trở phòng của .

 

Tiền Kiều Kiều hung hăng trừng mắt theo bóng lưng Thịnh Ý, thấy cô trong thì cũng chẳng buồn về phòng.

 

định ngoài dạo một vòng, chiều nay loanh quanh, ít trai trẻ trong thôn chằm chằm, ánh mắt nóng rực khiến cô thấy vô cùng hả hê, nào ngờ mở cửa liền thấy mấy đôi mắt phát ánh sáng xanh lè đang chằm chằm .

 

Tiền Kiều Kiều hét toáng lên vì sợ, quên cả việc đóng cổng sân.

 

đờ tại chỗ, hai con ch.ó thấy cô nhúc nhích thì lao tới, c.ắ.n một phát thật mạnh.

 

Lập tức, tiếng thét chói tai của Tiền Kiều Kiều vang khắp cả sân.

 

Lần những thanh niên trí thức khác trong nhà đều ùa xem. Lúc trời tối, vốn đều ở trong phòng, nên khi tiếng hét, xem thì đông nghịt.

 

Các nữ trí thức giờ từng gặp Tiền Kiều Kiều nên là ai, chỉ thấy Lâm Chí Hải chạy ở đằng , đoán chắc là trí thức mới đến.

 

Mọi tới nơi thì thấy Lâm Chí Hải xua đuổi hết đám ch.ó .

 

Thực đuổi, bọn ch.ó trong thôn cũng quen mặt họ , vốn c.ắ.n trong làng, Lâm Chí Hải đuổi ch.ó chủ yếu là sợ chúng c.ắ.n Tiền Kiều Kiều thêm nữa.

 

Thịnh Ý thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết thì cũng bước xem.

 

Thấy Thịnh Ý tới, Lâm Chí Hải lập tức :

“Thịnh Ý, Tiền Kiều Kiều ch.ó c.ắ.n , mau giúp cô xem qua .”

 

Nghe thấy , Thịnh Ý cũng vội chạy tới, Hác Mỹ Mỹ cùng hai còn nhanh chóng tránh sang một bên nhường chỗ.

 

Thịnh Ý xem qua vết thương của Tiền Kiều Kiều, cũng may nghiêm trọng lắm.

 

Hai con ch.ó c.ắ.n quá mạnh, chỉ khiến chỗ thương bầm tím, chắc là chúng nhận nhầm cô nên chỉ dọa cho sợ mà thôi.

 

, vết thương nhẹ thì vẫn tiêm phòng dại để đề phòng rủi ro, trong phòng khám của Thịnh Ý loại vắc xin , nên cô đành tạm thời xử lý vết thương cho Tiền Kiều Kiều , tránh để nhiễm trùng, đó tính chuyện đưa cô lên trấn tiêm phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-174-yeu-cau-vo-ly.html.]

“Đội trưởng Lâm, mượn một cái xe đẩy trong thôn, tìm khiêng cô đến trạm xá, xử lý vết thương .”

 

Lâm Chí Hải xong liền định mượn xe.

 

Tiền Kiều Kiều đau đến mức mặt trắng bệch, cả mềm nhũn, yếu ớt kéo tay , giọng nũng nịu:

 

“Anh Chí Hải, đừng … em sợ lắm…”

 

Trương Nguyệt Hà thấy cảnh đó, ánh mắt thoáng lóe lên.

 

Lâm Chí Hải khẽ cau mày, rút tay , sang với Trương Nam:

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Cậu mượn xe đẩy.”

 

Trương Nam tính tình khéo léo, quen rộng trong thôn, nên để là thuận tiện nhất.

 

Không bao lâu , Trương Nam đẩy xe .

 

Lâm Chí Hải gọi thêm hai nam thanh niên định cùng khiêng Tiền Kiều Kiều lên xe, nhưng khi thấy tay sắp chạm , Trương Nguyệt Hà vội kêu:

 

“Chí Hải, để bọn em . Dù cũng là con gái, để bọn em bốn khiêng lên là .”

 

Lâm Chí Hải nghĩ thấy cũng đúng, bèn gật đầu đồng ý.

 

Vậy là bốn cô gái gồm Thịnh Ý, Trương Nguyệt Hà và hai nữa cùng đỡ Tiền Kiều Kiều lên xe.

 

Trong lòng Tiền Kiều Kiều tức tối, cô cảm thấy Trương Nguyệt Hà cố tình phá chuyện của , nên khi bốn nâng cô , cô cố tình buông sức, phối hợp.

 

Bốn đều là con gái, Tiền Kiều Kiều còn phối hợp kiểu đó, khiến việc khiêng cô lên xe trở nên cực kỳ khó khăn.

 

Trương Nguyệt Hà tất nhiên nhận , bàn tay đang giữ ở tay Tiền Kiều Kiều bỗng siết mạnh, đến mức bầm tím, khiến Tiền Kiều Kiều hít một đau đớn.

 

Thịnh Ý thấy, chỉ khẽ bấm nhẹ một huyệt vị , Tiền Kiều Kiều lập tức mềm nhũn, còn giãy giụa nữa.

 

Bốn nhân cơ hội, nhanh đưa lên xe đẩy.

 

Khi đến phòng khám, Thịnh Ý lấy t.h.u.ố.c khử trùng rửa vết thương, bôi t.h.u.ố.c cho cô .

 

Lúc cô mới nhận , lẽ nên nhờ mua vắc xin về để cô tiêm luôn, như đỡ chạy chạy .

 

Lâm Chí Hải liền lập tức mua vắc xin.

 

Thịnh Ý cũng rõ vắc xin dại thời hiệu quả đến , nhưng vết thương nhẹ như , chắc sẽ .

 

Khoảng một tiếng , Lâm Chí Hải với lọ vắc xin trong tay. Thịnh Ý nhận lấy, tiêm cho Tiền Kiều Kiều một mũi.

 

Biết còn nguy hiểm, Tiền Kiều Kiều bắt đầu giở trò.

 

Khi cả nhóm thanh niên trí thức hộ tống cô về điểm tập trung, cô liền uốn éo , giọng ngọt như mật, chỉ tay về phía căn nhà mới xây của Thịnh Ý:

 

“Anh Chí Hải, em ở căn nhà đó, ?”

 

Lâm Chí Hải ngờ cô , bèn giải thích:

 

“Căn nhà đó là Thịnh Ý bỏ tiền xây, nhà của tập thể.”

 

Ngụ ý rõ, cô đừng mơ.

 

Tiền Kiều Kiều bĩu môi, vẫn chịu thôi:

 

“Vậy thì cho cô căn nhà cũ , còn căn mới để cho tập thể dùng chẳng cũng ? Hai bên đổi cho là xong mà, Chí Hải, giúp em nhé…”

 

Những xung quanh xong đều sững sờ, ai nấy tròn mắt, ngơ ngác .

 

Trời ạ, cô đúng là gan trời! Muốn dâng căn nhà mới tinh xây xong, đổi lấy cái cũ nát ? Chuyện nực như thế, trừ phi đầu óc lừa đá, chứ ai mà chịu nổi!

 

 

 

Loading...