Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 177: Cấp Cứu Khẩn Cấp

Cập nhật lúc: 2025-11-28 04:29:49
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Ý bất ngờ chặn , theo phản xạ liền sang phụ nữ .

 

Trần Diễn nhận thấy động tác của cô , liền đưa tay gạt cánh tay phụ nữ .

 

Thịnh Ý cũng so đo, chỉ lặng lẽ bước giữa đám đông.

 

Người phụ nữ còn định tiến lên khó, nhưng Trần Diễn giơ tay, khẩu s.ú.n.g trong tay chĩa thẳng huyệt thái dương của cô .

 

Cảm nhận áp lực lạnh lẽo nơi thái dương, nữ đồng chí đành cứng tại chỗ, dù trong lòng cam tâm nhưng cũng dám giở trò thêm.

 

Thịnh Ý đất, thấy m.á.u chảy lênh láng liền toát mồ hôi lạnh, tình trạng quá nghiêm trọng .

 

Cô lập tức quỳ xuống bắt mạch, khi kiểm tra sơ bộ, nhanh chóng rút kim châm cứu, liên tục châm mấy huyệt quan trọng.

 

Những xung quanh thấy m.á.u còn chảy nữa, ai nấy đều kích động, ánh mắt rưng rưng .

 

Thịnh Ý thao tác thêm vài bước, xác nhận thương tạm thời giữ tính mạng.

 

“Trần đoàn trưởng, tình hình nguy hiểm.” Cô nhanh, giọng bình tĩnh nhưng khẩn trương: “ chỉ tạm thời cứu mạng thôi. Muốn chữa dứt điểm thì đưa đến bệnh viện phẫu thuật.”

 

Trần Diễn ngờ Thịnh Ý vẫn còn nhớ , trong lòng thoáng ngọt ngào, nhưng giờ càng lo cho cấp , vội hỏi:

“Giờ đây?”

 

Thịnh Ý đáp:

“Tìm cáng, đưa xuống làng. Rồi liên hệ xe, nhanh chóng chở đến bệnh viện.”

 

Trần Diễn xong lập tức phân công .

 

Đợi họ chuẩn xong cáng, cả nhóm cùng khiêng thương rời khỏi núi, dân làng tò mò nhao nhao, lén trèo lên tường .

 

Nhờ liên hệ , khi họ khiêng xuống thì xe cũng đến.

 

Thịnh Ý lên xe, cùng họ thẳng đến bệnh viện huyện.

 

Nữ đồng chí lúc nãy vui, hạ giọng :

“Cô theo gì? Một bác sĩ chân đất thì giúp gì chứ?”

 

Trần Diễn đang nặng lòng, chẳng buồn đáp .

 

Thịnh Ý cảm nhận rõ sự bài xích trong ánh mắt cô , trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến việc họ đều là bảo vệ Tổ quốc, cô chỉ điềm tĩnh đáp:

là bác sĩ của bệnh viện huyện, cùng để thể tiến hành phẫu thuật ngay khi tới nơi.”

 

Nữ đồng chí khẽ nhạt, tỏ vẻ chẳng tin lời Thịnh Ý.

 

Còn Thịnh Ý thì chẳng mảy may để tâm, tin , với cô chẳng quan trọng.

 

Chiếc xe chạy nhanh, nhưng dù vẫn hơn xe đạp.

 

Khi đến bệnh viện huyện, nơi báo tin , mấy bác sĩ đợi sẵn, trong đó Mạnh Cẩn Chu.

 

Thấy Thịnh Ý cùng bước xuống xe, ánh mắt Mạnh Cẩn Chu thoáng hiện lên vẻ phức tạp, cô vẫn như xưa, điềm tĩnh và đầy năng lực.

 

Hắn mải đến thất thần thì Trần Diễn chắn ngang tầm mắt. Ánh cảnh cáo của Trần Diễn lạnh như dao, khiến sống lưng Mạnh Cẩn Chu lạnh toát, dám ngó thêm nào nữa.

 

Lúc , cha của Thôi Đồng, hiện là viện trưởng đợi sẵn ngoài phòng phẫu thuật. Ông vội :

“Thịnh Ý, cần gì, cần bao nhiêu cứ , lập tức sắp xếp cho.”

 

Thịnh Ý nhanh chóng liệt kê dụng cụ cần thiết, chỉ định vài hỗ trợ, trong đó cả Mạnh Cẩn Chu.

 

là bác sĩ du học trở về, tay nghề thực sự giỏi, để phụ tá là hợp lý nhất. Với ca phẫu thuật nặng như thế , cô cũng dám một đảm đương.

 

Mạnh Cẩn Chu Thịnh Ý đích gọi tên , trong lòng bất giác dậy sóng.

 

Trần Diễn cảnh đó, ánh mắt càng thêm u tối.

 

Nữ đồng chí liếc qua Mạnh Cẩn Chu, thấy tuấn tú nho nhã, càng bĩu môi thầm nghĩ: Đàn ông đúng là mắt .

 

Sau khi xác nhận đủ , Thịnh Ý liền bước phòng mổ.

 

Ca phẫu thuật do cô chủ đạo, nhịp độ nhanh gọn, mạch lạc, những khác chỉ kịp theo cô, mồ hôi túa như tắm, nhưng khi kết thúc, ai nấy đều ít kinh nghiệm quý báu.

 

Khi cánh cửa phòng mổ mở , Trần Diễn lập tức tiến đến hỏi:

“Thế nào ?”

 

Thịnh Ý tháo khẩu trang, giọng bình tĩnh mà chắc nịch:

Tửu Lâu Của Dạ

“Ca mổ thành công.”

 

Trần Diễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chân thành lời cảm ơn với Thịnh Ý.

 

Mạnh Cẩn Chu trong ca mổ vài chi tiết hiểu rõ, nên đó chủ động tới xin cô chỉ dạy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-177-cap-cuu-khan-cap.html.]

Thịnh Ý tuy từng hiềm khích với , nhưng cũng đến mức căm ghét. Mạnh Cẩn Chu là một trong những bác sĩ trẻ năng lực nhất ở bệnh viện huyện, cô cũng hy vọng học hỏi thêm nhiều kỹ thuật, để về cứu giúp nhiều hơn, vì Mạnh Cẩn Chu hỏi tới , cô liền kiên nhẫn giải thích từng điểm.

 

Nào ngờ đúng lúc Lục Yến Yến mang cơm tối đến cho Mạnh Cẩn Chu, bước trông thấy cảnh hai gần , Thịnh Ý đang nghiêng chỉ chỗ bản ghi chép, Mạnh Cẩn Chu thì chăm chú lắng .

 

Chỉ một thoáng thôi, m.á.u trong đầu Lục Yến Yến dồn lên, cơn ghen tuông khiến cô mất hết lý trí.

 

Cô xông tới, nhào lòng Mạnh Cẩn Chu, hét:

“Cẩn Chu, thể phụ ! Thịnh Ý, đồ đàn bà đê tiện, chị hổ ? Sao quyến rũ chồng khác hả?”

 

Thịnh Ý hiểu chuyện gì đang xảy , vội nghiêng tránh, khiến Lục Yến Yến lao tới hụt.

 

Thấy cô định lao lên nữa, Trần Diễn liền bước lên chặn . Hắn thẳng, thở lạnh lẽo, khí thế sắc bén khiến Lục Yến Yến thấy mà chân mềm nhũn, dám tiến thêm nửa bước.

 

Mạnh Cẩn Chu nhân cơ hội lên tiếng:

“Yến Yến, cô hiểu lầm . chỉ đang hỏi cô vài điểm khó trong ca phẫu thuật, chuyện gì khác.”

 

Lục Yến Yến tin, giọng run rẩy nhưng vẫn đầy căm phẫn:

“Không thể nào! Anh vẫn còn nhớ chị , đúng ? Mấy nửa đêm mê đều gọi tên chị !”

 

Càng , cô càng kích động, ánh mắt tràn đầy hận ý chằm chằm Thịnh Ý.

 

Đứng bên cạnh, nữ đồng chí Giang Ninh khẽ khẩy, giọng mỉa mai:

mà, như cô đạo đức vấn đề. Giờ thì rõ ràng , quyến rũ đàn ông vợ.”

 

Lục Yến Yến càng thêm kích động. Người mặc quân phục mà còn thế, chẳng lẽ vu oan ?

 

nghiến răng, chỉ thẳng mặt Thịnh Ý:

“Đồ trơ trẽn, đồ hổ!”

 

Bốp!

 

Một tiếng tát vang lên giữa khí căng thẳng, là Trần Diễn. Anh thẳng tay tát Giang Ninh một cái, lạnh giọng quát:

“Giang Ninh! Cô mặc quân phục mà ăn hồ đồ, vu khống khác là tội lớn. Từ giờ cô cần theo nhiệm vụ nữa. Quay về đơn vị, lên lớp chính trị học tác phong .”

 

Giang Ninh che má, nước mắt lưng tròng:

“Trần đoàn trưởng…”

 

“Đây là mệnh lệnh!”

 

Giọng trầm lạnh, cho phép cãi.

 

Giang Ninh thật sự tức giận, đành ấm ức rời .

 

Không khí căng thẳng tan dần.

Mạnh Cẩn Chu đau đầu xoa trán, thở dài:

“Yến Yến, đừng loạn nữa. Có gì về nhà , đừng để ngoài chê .”

 

Nghe xung quanh mấy xem, Lục Yến Yến đỏ bừng mặt, c.ắ.n môi, hậm hực bỏ .

 

Sau khi cô , Mạnh Cẩn Chu sang, mặt đầy áy náy:

“Thịnh Ý, xin thật sự sẽ như …”

 

Thịnh Ý chỉ giơ tay hiệu cần nữa, bình thản đáp:

“Không .”

Rồi cô xoay rời .

 

Bên , Lục Yến Yến tức đến nghiến răng. Ra khỏi bệnh viện, cô phát hiện Mạnh Cẩn Chu hề đuổi theo, cơn hận trong lòng càng sâu thêm.

 

nhớ đến bức thư gửi lên Bắc Kinh, đến giờ vẫn nhận hồi âm. Lẽ nào vấn đề gì ?

 

Mang tâm trạng bất an, cô vội khắp nơi dò hỏi tin tức.

 

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh nhân vẫn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng canh, cũng cần Thịnh Ý ở nữa.

 

Trần Diễn cô định về, liền giúp cô sắp xếp xe đưa về.

 

Người lái xe theo lời cô, dừng nhà thợ mộc Lý. Thịnh Ý gõ cửa, trong châm cứu cho Phúc Mãn xong, định bộ về.

 

Vừa mở cửa, cô phát hiện lái xe vẫn còn đó.

 

Thịnh Ý ngạc nhiên, hỏi mới , sợ cô chuyện nên cố tình đợi thêm một lát.

 

Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, mỉm cảm ơn, lên xe để đưa về khu tập thể thanh niên trí thức.

 

Khi trở ký túc, vẫn ngủ.

 

Vừa bước , Thịnh Ý thấy giọng Tiền Kiều Kiều nũng nịu vang lên:

 

“Chị Tiểu Hoa , tối nay chị cho em ngủ chung một chăn ?”

 

 

 

Loading...