Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 181: Phần Thưởng

Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:51:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắc mặt Lục Văn Phương biến đổi liên tục, Thịnh Ý , đoán lẽ cô nghĩ đến điều gì đó, nhưng chuyện cũng chẳng thể gấp gáp , Thịnh Ý hỏi thêm, mà khẽ đổi chủ đề:

 

“Nếu cô và dượng thiếu gì thì cứ với cháu, cháu sẽ mua giúp.”

 

Sắc mặt khó coi của Lục Văn Phương dần dịu .

 

“Tiểu Ý, chắc cô phiền cháu nhiều . Cô và dượng đến đây tay , cháu giúp mua cho cô một bộ chăn đệm cũ, thêm ít đồ để nhóm lửa nấu ăn là . Đừng mua đồ mới, bên thỉnh thoảng đến kiểm tra, nếu nổi bật quá rước phiền phức.”

 

Trong lòng Lục Văn Phương vẫn thấy may mắn, ít họ phân đến ngôi làng , nơi dân qua vẻ hiền lành, thấy ai tỏ thái độ khắc nghiệt ức hiếp.

 

Thịnh Ý ghi những thứ cần mua, quanh làng sắm đồ, vì là đồ cũ nên cần tận thị trấn.

 

từng nhà hỏi, quả nhiên tìm một chiếc chăn cũ, một tấm đệm cũ, mấy chiếc bát sứt và một cái nồi méo.

 

Thịnh Ý trả cho mỗi nhà một chút tiền tượng trưng, mang tất cả về chuồng bò từng chuyến một.

 

Những món đồ tuy cũ kỹ, nhưng khéo thích hợp cho Lục Văn Phương và chồng dùng, ngay cả của đội cải tạo nếu đến kiểm tra cũng thể bắt bẻ gì.

 

Nhìn những thứ đặt xuống, Lục Văn Phương bỗng bật .

Không vì đồ đạc tệ mà vì tủi , đường đường là bậc trưởng bối, giờ chẳng những thể giúp gì cho cháu gái, ngược còn để nó chạy vạy lo toan cho .

 

Tiêu Lượng vốn là trầm lặng, ít cũng đỏ hoe mắt, liên tục cảm ơn Thịnh Ý.

 

Thịnh Ý , nhẹ giọng an ủi hai .

 

Đến khi tâm trạng dần định, Lục Văn Phương mới hạ thấp giọng, thì thầm:

 

“Cô vẫn tin tưởng ngân hàng, nên giờ đều giấu tiền trong một hộc bí mật. Chỗ đó ai thể tìm . Tiểu Ý, cô nhờ cháu một chuyến về nhà cô. Cô để dành 6.835 đồng 69 xu. Cháu lấy tiền đó, mỗi tháng gửi 10 đồng về quê cho nhà dượng, trong 5 năm. Giữ 1.000 đồng, đợi khi nào em họ cháu cưới thì đưa cho nó. Số còn … cháu cứ giữ lấy.”

 

Nói đến đây, giọng Lục Văn Phương nghẹn , khóe mắt đỏ hoe.

 

“Tiểu Ý , giờ cô còn khả năng gì nữa, chuyện đều nhờ cháu …”

 

Thịnh Ý cũng cảm thấy chua xót, chỉ an ủi vài câu, dậy lời tạm biệt.

 

Tối hôm đó, cô lục trong tủ lấy một bộ drap và vỏ chăn cũ, dự định hôm mang sang nhà bác Hoa nhờ bà cắt vài chỗ, bằng vải vụn để trông thật cũ kỹ hơn.

 

Cô đặt bộ chăn bàn, khóa cửa, sang căn nhà cũ nơi mấy cô gái ở cùng.

 

Hà Xuân Yến, Tiền Kiều Kiều và Lưu Tiểu Hoa xuống cả.

 

Thấy Thịnh Ý , Lưu Tiểu Hoa khẽ chào một tiếng:

“Thịnh Ý.”

 

Tiền Kiều Kiều hừ lạnh:

 

“Chỉ nịnh nọt khác, đúng là đồ mềm yếu.”

 

Dạo gần đây, Tiền Kiều Kiều cũng ngóng , Thịnh Ý là y tá duy nhất trong làng, còn bệnh viện huyện công nhận nên dân làng kính trọng cô.

 

Biết điều đó, Tiền Kiều Kiều càng dám gây chuyện với Thịnh Ý, nhưng đối với Lưu Tiểu Hoa thì vẫn coi thường như cũ.

 

Bị , Lưu Tiểu Hoa càng thêm lúng túng, cúi đầu dám gì.

 

Thịnh Ý liếc cô một cái, đáp.

 

Hà Xuân Yến Thịnh Ý, mấy định thôi, cuối cùng vẫn nhịn hỏi:

 

“Thịnh Ý, đến hôm nay… là ba cô ?”

 

Câu hỏi bất ngờ khiến Thịnh Ý khựng , khẽ lắc đầu:

 

“Không .”

 

Ngoài câu đó, cô thêm gì nữa.

 

Hà Xuân Yến gượng , thấy đáp , đành im lặng. Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

 

Sau vài ngày yên bình, một vị khách mời mà đến tìm tới Thịnh Ý.

 

Trần Diễn xuất hiện, xách theo ít đồ đạc, rõ ràng là cố ý đến tìm Thịnh Ý để cảm ơn.

 

Ngoài , mà Thịnh Ý cứu địa vị thấp, nên trại bên đó đặc biệt cấp cho cô một tấm giấy chứng nhận khen thưởng.

 

Khi Trần Diễn tìm đến, Thịnh Ý còn ngạc nhiên. Lúc cô đang ở điểm ở của thanh niên trí thức, thấy đến liền kinh ngạc hỏi:

 

“Đoàn trưởng Trần, đến đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-181-phan-thuong.html.]

 

Trên gương mặt nghiêm nghị và cứng rắn của Trần Diễn, hiếm khi lộ một nụ :

 

mặt tổ chức mang đến cho cô giấy chứng nhận và tiền thưởng. Còn những thứ là Tưởng Kiệt nhờ chuyển, cảm kích vì cô cứu mạng . Đây là giấy khen của tổ chức, còn trong phong bì là phần thưởng.”

 

Thịnh Ý nhận lấy giấy khen và phong bì, chút ngượng ngùng:

 

“Cứu là bổn phận của thôi, khách sáo quá .”

 

Trần Diệm nghiêm túc:

 

“Tưởng Kiệt chỉ một đứa con trai duy nhất. Nếu cô, e rằng nhà họ chẳng sẽ . Cô cứ yên tâm nhận .”

 

Lời đến mức , Thịnh Ý cũng khách sáo nữa, nhận lấy quà và cảm ơn.

 

Trần Diễn thêm vài câu với cô, nhưng vụng về, nên mở miệng thế nào.

 

Thấy vẫn đó , Thịnh Ý ngỡ là còn việc gì, bèn nghiêng đầu hỏi:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Đoàn trưởng Trần, còn chuyện gì ?”

 

Trần Diễn khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế của cô, vô thức nuốt khan một cái, cố ép đầu :

 

“Không… gì, đây.”

 

Thịnh Ý gật đầu:

 

“Vậy chậm nhé.”

 

Nói xong, cô xách đồ về phòng.

 

Trần Diễn mấy bước, đến khúc hẻm nhỏ vắng , bỗng giơ tay tự tát mấy cái.

 

“Trần Diễn, mày thật chẳng gì!”

 

Thịnh Ý trong lòng Trần Diễn đang giằng co thế nào. Cô mất mấy lượt mới khiêng hết đồ về.

 

Ba cô gái trong phòng, Hà Xuân Yến, Tiền Kiều Kiều, và Lưu Tiểu Hoa đều ngước cô bằng ánh mắt đầy tò mò và hóng hớt.

 

Thấy ai lên tiếng, Tiền Kiều Kiều nhịn nổi hỏi:

 

“Thịnh Ý, là bạn trai cô ?”

 

Thịnh Ý liếc cô một cái, bất đắc dĩ đáp:

 

“Không .”

 

Tiền Kiều Kiều bĩu môi, thêm.

 

Thịnh Ý trở về căn nhà mới, lấy giấy chứng nhận sắp xếp , mở phong bì đếm, bên trong tròn mười tờ đại đoàn kết.

 

Cô lặng lẽ cất kỹ, khóa cửa cẩn thận.

 

Chiều hôm , Thịnh Ý sang làng bên cạnh để cứu một thanh niên trí thức nhảy sông tự sát. Cô tốn ít sức mới cứu đó sống , lúc về thì hơn mười giờ tối.

 

May mà Lưu trưởng thôn lo cô đêm nguy hiểm nên đích theo, thành dọc đường cô cũng yên tâm hơn.

 

Đến nhà bác Hoa, bà nhất định giữ cô ăn cơm. Thịnh Ý đành ăn tạm một chút, một trở về điểm trú ngụ.

 

Khi qua con hẻm t.a.i n.ạ.n thường phát sinh đó, lòng cô khỏi bất an.

 

“Cầu trời đừng để thấy mấy thứ âm thanh loạn xạ nữa…”

 

May , hôm nay quả thật chẳng ai trong hẻm, Thịnh Ý thuận lợi về đến nơi.

 

Vài ngày , cô nhận thư của Lưu quản sự.

 

Trong thư rằng ba ngày nữa ông sẽ đưa cha cô, Thịnh Quốc Lương và vợ đến đây.

 

Thịnh Ý xong mừng rỡ đến run tay, cuối cùng cha cô cũng sắp đến đây , nhưng khi họ đến, cô thành việc mà Lục Văn Phương dặn.

 

Thịnh Ý liền nhờ Lưu trưởng thôn cho cô một tờ giấy giới thiệu, trở về phòng chuẩn hành lý.

 

Cô lấy sổ tiết kiệm , rút kinh nghiệm, giao cho Lư phu nhân giữ nữa mà nhờ bác Hoa may thêm một túi nhỏ bên ngoài áo thu đông, khít để giấu sổ tiết kiệm trong.

 

Cất kỹ thứ, kiểm tra tiền trong phòng, Thịnh Ý mang theo tất cả, lên đường Sở Thành.

 

 

 

Loading...