Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 182: Cha Mẹ Của Thịnh Ý
Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:51:48
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thịnh Ý đến nơi thì là buổi chiều, cô vội đến nhà Lục Văn Phương ngay, mà ghé một nhà khách gần đó nghỉ tạm.
Đợi đến khi trời tối, chín giờ, Thịnh Ý mới len lén đến bức tường phía nhà Lục Văn Phương.
Theo như lời dặn của Lục Văn Phương, cô khung cửa sổ thứ hai, thêm năm bước về phía , dùng tay bới nhẹ đất lên hai cái, quả nhiên chạm một viên gạch.
Lớp đất gạch tơi, vì đó là mảnh vườn nhỏ mà Lục Văn Phương thường trồng rau. Mấy hôm bà còn xới đất, định đợi trời ấm lên thì trồng vụ mới.
Thịnh Ý dễ dàng dời hai viên gạch , bên lộ một chiếc túi vải rách, thêm một mảnh chiếu cũ, cả một miếng khăn bông sờn.
Thịnh Ý khẽ nhíu mày. Cô mò lấy thêm hai món nữa, cuối cùng mới chạm đến một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp bọc kín bằng nhiều lớp túi rách, qua chắc sẽ tưởng là một đống rác.
Thịnh Ý đặt túi sang bên, bỏ mấy thứ rách nát trở hố, đắp gạch lên, phủ đất cho phẳng như cũ, xong xuôi mới len lén ôm túi rời .
Về đến phòng khám, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đặt chiếc túi rách lên bàn, mùi đất ẩm trộn lẫn mùi hôi cũ kỹ lập tức xộc mũi, khiến Thịnh Ý nhăn mày.
Cô gỡ từng lớp túi , cuối cùng cũng thấy chiếc hộp bên trong.
Chiếc hộp , vẻ là đồ gia truyền của nhà họ Lục, dáng dấp cổ xưa mà tinh tế, mộc mạc quý khí.
Thịnh Ý ngắm nghía vài giây mở chốt khóa.
Ổ khóa mật mã, cô nhập đúng dãy Lục Văn Phương dặn, dễ dàng mở .
Bên trong, những tờ đại đoàn kết xếp ngay ngắn, kín cả hộp.
Thịnh Ý đếm , chỉ xác nhận đúng vật cần tìm, đóng nắp hộp . Lúc bới đất, áo khoác của cô dính ít bùn đất, mà cô thì vốn sạch sẽ, chịu nổi cảm giác .
Thịnh Ý cởi áo khoác giặt sạch, treo lên cho khô, nhà tắm.
Tắm rửa ở thôn Tiểu Ngưu vốn mấy tiện lợi. Trước đây cô ở một thì còn thể tự lau rửa qua loa, giờ trong nhà thêm nên tiện như .
May mà chỉ còn vài ngày nữa cô sẽ chuyển sang căn nhà mới, nghĩ đến đó, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.
Tửu Lâu Của Dạ
Thịnh Ý tắm gội sạch sẽ, xuống giường, chẳng bao lâu ngủ say.
Sáng hôm , cô ăn qua loa bữa sáng, xách đồ bến xe.
Ở một nơi khác, Lục Kiến Nghiệp đang dụi mắt, cảm giác hình như thấy bóng dáng Tiểu Ý, nhưng kỹ thì .
Ông tự , nghĩ chắc do lâu gặp con gái, nên trong lòng nhớ quá sinh ảo giác, liền quyết định mấy hôm nữa sẽ đến thăm Thịnh Ý một chuyến.
Còn Thịnh Ý, cô thuận lợi lên tàu hỏa. Trong túi giấu mấy ngàn đồng, nên lúc nào cũng thấy bất an, nhưng cô cố tỏ thản nhiên, suốt dọc đường ai chú ý đến túi của cô.
Để an hơn, cô bọc chiếc hộp bằng cái túi rách cũ , mùi khó ngửi thật thành cứu tinh, ai gần cô cả.
Đến Thư Thành, Thịnh Ý đổi xe khách, chuyển tuyến một nữa, cuối cùng đến trấn Cát An.
Trước hết, cô hợp tác xã tín dụng gửi hết tiền, đó nhà vệ sinh, nhét sổ tiết kiệm túi nhỏ may trong áo, chỗ khít, kín đáo.
Xong việc, cô chợ mua thêm ít đồ sinh hoạt, bàn chải, xà phòng, khăn mặt, chậu rửa mặt…
Cô chợt nhớ , vợ chồng Lục Văn Phương khi đưa mang theo gì, nên nhân tiện sắm giúp họ vài món.
Trở thôn, Thịnh Ý đem một phần đồ đưa cho vợ chồng Lục Văn Phương, tiện thể rõ chuyện lấy tiền.
Nghe xong, Lục Văn Phương mới yên lòng:
“Sổ tiết kiệm và mấy món quý trong nhà chắc đều lục sạch . May mà chỗ tiền còn giữ .”
Bà thở dài cảm khái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-182-cha-me-cua-thinh-y.html.]
“Tiểu Ý, cháu cầm tiền đó cho chắc.
Cô với dượng của cháu bây giờ thành thế , ngày nào về nữa, lẽ cũng dùng đến nó .”
Thịnh Ý thì nghĩ như . Thực , hiện giờ ít đưa hạ phóng, tình hình trong nước cũng dần trở nên sáng sủa. Có lẽ đến cuối năm, vợ chồng Lục Văn Phương là thể trở về .
Cô nỡ nhận tiền mà họ chắt chiu cực khổ bao năm mới dành dụm .
“Cô ơi, tiền để cháu giữ hộ, đợi đến khi cô trở về, cháu sẽ đưa cho cô.”
Lục Văn Phương , sắc mặt lập tức sa sầm xuống:
“Đưa cho cháu thì là của cháu. Nếu cháu còn khách sáo với cô như , thì đừng đến tìm cô nữa.”
Không còn cách nào khác, Thịnh Ý đành nhận lời, lúc Lục Văn Phương mới chịu nở nụ trở .
Chồng bà, Tiêu Lượng cũng phản đối gì. Ông hiểu rõ, nếu Thịnh Ý thì vợ chồng họ khó mà sống yên đến giờ, dùng chút tiền để cảm ơn cô, thật cũng chẳng đáng là bao.
Khoảng một ngày , cha của Thịnh Ý đến nơi.
Vì do Lưu quản sự đích áp giải đến, nên cha cô theo đường nhỏ lén lút, mà đưa thẳng tới khu chuồng bò.
Đội cải tạo ở trấn Cát An chỉ đến xem qua một chút, xác nhận đến nơi an rời ngay.
Họ là gây khó dễ, mà là dám.
Bởi lệnh điều chuyển của cha Thịnh Ý là do cấp thành phố trực tiếp ban xuống, điều đó ý nghĩa rõ ràng, đội cải tạo cấp thị trấn nào dám tự tiện nhúng tay chứ?
Nhân tiện, ngay cả vợ chồng Lục Văn Phương, họ cũng dám bắt bẻ thêm câu nào.
Sau khi bốn nhà Thịnh Quốc Lương đưa tới, Lưu trưởng thôn giữ Lưu quản sự và mấy cùng ăn cơm.
Dĩ nhiên, thức ăn là do Thịnh Ý bỏ tiền mua, bác Hoa thì phụ giúp nấu nướng.
Thực Lưu quản sự thấy cần thiết, nhưng Thịnh Ý kiên quyết mời, nên họ đành ở ăn một bữa.
Thịnh Ý nhờ bác Hoa chuẩn bốn món mặn, hai món chay, món chính là bánh bao bột trắng và cơm gạo tẻ, đối với Lưu quản sự, bữa là sang trọng bậc nhất .
Sườn hầm nấu cả một nồi to, miến bỏ nhiều như tiếc tay. Gà thì nấu nguyên con, thơm lừng.
Vài gã đàn ông ăn khỏe mở toang cổ áo mà ăn, mà vẫn hết nổi bàn đồ ăn .
Lúc về, Lưu quản sự nhất quyết đòi trả tiền, cuối cùng Thịnh Ý tỏ giận dỗi, ông mới chịu thôi.
Sau khi tiễn họ , tâm trí Thịnh Ý sớm bay đến khu chuồng bò.
Bác Hoa tin mới đến là cha và ông bà ngoại của Thịnh Ý, liền mua sẵn ít quà ở cửa hàng hợp tác xã, tính cùng Thịnh Ý đến thăm.
Hai song song về phía chuồng bò.
Người trong thôn tin, đó mới là ruột thịt thật sự của Thịnh Ý nên ai dám chạy tới xem bàn tán.
Khi Thịnh Ý và bác Hoa đến nơi, Thịnh Quốc Lương cùng đang sắp xếp đồ đạc.
Lần họ mang theo gần như tất cả những gì thể, chỉ chia bớt vài món mang nổi cho những gia đình khác.
Vợ chồng Lục Văn Phương cũng ở đó giúp đỡ, họ phận thật của gia đình Thịnh Ý, chỉ nghĩ rằng ai đưa đến đây cũng đều khổ như nên góp chút sức.
Thấy Thịnh Ý đến, Lục Văn Phương còn định giới thiệu hàng xóm mới cho cô, nào ngờ đầu Thịnh Ý gọi một tiếng vang dội:
“Ba, , ông ngoại, bà ngoại!”
Lục Văn Phương lập tức sững sờ tại chỗ. Bà hết Thịnh Ý, sang bốn , ngẩn ngơ thật lâu, mãi vẫn hồn.