Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 183: Lâu Rồi Chẳng Còn Ham Muốn Gì Nữa

Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:51:49
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Ý thấy thì buồn , liền giới thiệu bốn nhà Thịnh Quốc Lương cho họ, sang giới thiệu Lục Văn Phương và Tiêu Lượng với bốn .

 

Cuối cùng, cô chỉ phụ nữ bên cạnh và với :

“Đây là bác Hoa, vợ của Lưu trưởng thôn, thường ngày giúp đỡ con nhiều.”

 

Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục vội vàng bước lên cảm ơn.

 

Bác Hoa hiền hậu :

“Tiểu Ý là đứa trẻ ngoan, bậc trưởng bối, thể con bé đơn độc chịu khổ . Giúp nó một tay, chẳng gì to tát cả.”

 

Trịnh Thục thì nghĩ đơn giản như thế. Sau mấy tháng đưa xuống nông thôn cải tạo, bà hiểu rõ một đạo lý, đời , chẳng ai vô duyên vô cớ mà với cả. Con sống giữa cuộc đời, chỉ cần khác khó là điều hiếm hoi chứ đừng đến chuyện thật lòng giúp đỡ.

 

Bà nắm tay bác Hoa, bao nhiêu lời cảm ơn, khiến bác Hoa mà ngẩn cả , đáp thế nào.

 

Lục Văn Phương và Tiêu Lượng cũng chỉ im lặng về, để tiêu hóa bớt những thông tin .

 

Thịnh Ý thì trò chuyện cùng ông bà ngoại.

 

Khoảng hơn một tiếng , cô cũng chuẩn về.

 

“Ba, , ông bà, nếu còn thiếu thứ gì thì với con, con sẽ mang đến thêm cho.”

 

Thực sáng nay cô mang những đồ mua sẵn đến .

 

Thịnh Quốc Lương xua tay:

“Còn cần gì nữa , từng là đủ . Mà chúng đến đây , con cũng đừng qua nhiều quá, kẻo ảnh hưởng đến con.”

 

Thịnh Ý ông là lo cho cô, liền mỉm :

“Làm gì chuyện ảnh hưởng , ba cứ yên tâm.”

 

Bác Hoa cũng góp lời:

“Cô Trịnh , cô cứ yên tâm . Tiểu Ý là bác sĩ của cả làng, còn giúp kiếm thêm ít tiền. Cả làng đều ơn nó, ai mà dám gì chứ.”

 

Nghe lời , mấy nhà Thịnh càng thêm tự hào, dù họ vốn chuyện , nhưng giờ khác , trong lòng vẫn dâng lên cảm giác kiêu hãnh.

 

Con gái nhà họ quả thật giỏi giang!

 

Xác nhận còn thiếu thốn gì nữa, Thịnh Ý cùng bác Hoa rời , nhưng họ bao lâu thì Lục Kiến Nghiệp đến, lẽ vì áy náy chuyện hại em gái, nên ông mang theo chút đồ.

 

Lục Văn Phương vốn mặt trai, thấy ông đến liền đóng sập cửa .

 

Giờ trong chuồng bò thật sự , do đội cải tạo mua về. Lục Kiến Nghiệp nhăn mặt, chê nơi đây bẩn thỉu và nồng mùi thối, chỉ đặt túi dầu và bột mì xuống vội vàng bỏ .

 

Thực , chuyến ông tới chủ yếu để thăm Lục Văn Phương, mà là để tìm cách với Thịnh Ý.

 

Ông tùy tiện hỏi thăm vài trong thôn, liền chỉ đường tới khu của thanh niên trí thức.

 

Đứng cửa, Lục Kiến Nghiệp chỉnh áo quần, đẩy cửa bước .

 

“Tiểu Ý, con ở đây ?”

 

Ông gọi mấy tiếng. Đang là buổi trưa, đám thanh niên trí thức đều ngoài ăn cơm, ai trả lời.

 

Không thấy ai, Lục Kiến Nghiệp đành xuống bậc thềm chờ.

 

Lúc , Hà Xuân Yến tan ca, thấy đầy mùi hôi bẩn, định về đồ.

 

Chiều nay cô xin nghỉ bệnh, tính thị trấn mua sắm ít đồ, bước sân, cô thấy Lục Kiến Nghiệp bậc cửa.

 

Hà Xuân Yến đưa tay vuốt tóc, bặm môi dặm thêm chút son, uốn éo hình tới.

 

Lục Kiến Nghiệp thấy cô , trong lòng liền ngứa ngáy, nhớ đến cảm giác mềm mại trong tay .

 

Ông nhịn , bật dậy.

 

“Cháu là Hà Xuân Yến ?” Lục Kiến Nghiệp buột miệng hỏi.

 

Hà Xuân Yến khúc khích , giọng lẳng lơ:

“Không ngờ chú vẫn nhớ tên đấy.”

 

Lục Kiến Nghiệp khẽ chỉnh vạt áo, trả lời thẳng câu hỏi .

 

tới xem Tiểu Ý mà con bé .”

 

Trong mắt Hà Xuân Yến thoáng qua một tia u tối, cô cất giọng mềm mại, quyến rũ:

“Chú Lục, phòng đợi ạ, ngoài lạnh lắm.”

 

Nghe giọng , Lục Kiến Nghiệp nhớ đến thở phả bên tai , dịu, ấm và ngọt ngào. Cổ họng ông khẽ siết , nuốt khan mấy .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-183-lau-roi-chang-con-ham-muon-gi-nua.html.]

Không rõ là do tâm lý gì xui khiến, ông gật đầu đồng ý.

 

Ông bước theo Hà Xuân Yến trong phòng.

 

tiện tay khép cửa . Đến lúc , Lục Kiến Nghiệp mới cảm thấy gì đó , nhưng muộn. Bởi vì Hà Xuân Yến đưa tay kéo cổ áo ông , cúi đầu in lên đó một dấu son đỏ tươi.

 

Lục Kiến Nghiệp nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt đảo quanh, lo sợ thấy.

 

Còn Hà Xuân Yến thì chẳng sợ gì cả, cô táo bạo ôm lấy eo ông, nhẹ hôn lên mặt ông một cái, tay còn đặt lên cổ áo, như đang tiếp tục.

 

Lục Kiến Nghiệp chịu nổi nữa, vội vàng đẩy cô , đó chạy thẳng ngoài.

 

Hà Xuân Yến đưa tay che miệng khẽ, trong đáy mắt lóe lên một tia đắc ý, ánh của kẻ chắc chắn sẽ con mồi.

 

Bị hành động táo tợn của cô cho tim đập loạn, Lục Kiến Nghiệp liên tục lau mồ hôi trán.

 

Ông thầm mắng hồ đồ, dại dột theo Hà Xuân Yến phòng.

 

Nếu ai thấy đàn ông đàn bà ở riêng một chỗ, tin đồn lan đến Sở Thành thì ông còn mặt mũi nào mà sống nữa.

 

Lục Kiến Nghiệp ngoài cửa chờ nửa tiếng, đám thanh niên trí thức bắt đầu lục tục trở về, ai qua cũng liếc ông một cái.

 

Ông bèn dứt khoát rời khỏi sân, loanh quanh một lát, đợi thêm nửa tiếng nữa mới .

 

Lúc , Thịnh Ý trở về, Lục Kiến Nghiệp hồ hởi chạy theo :

“Tiểu Ý, ba đến thăm con đây. Mấy thứ là ba mua cho con đấy.”

 

Thịnh Ý biểu cảm gì, chỉ im lặng tiếp.

 

Lục Kiến Nghiệp cũng lấy đó ngượng, theo cô đến tận cửa phòng, dừng , dám .

 

Thấy cô vẫn lơ , ông bèn nâng giọng gọi to, khiến Thịnh Ý sợ phiền khác, đành bước .

 

Hà Xuân Yến cũng dựa bên khung cửa, khoanh tay xem kịch vui.

 

Thấy Thịnh Ý , Lục Kiến Nghiệp càng tỏ nhiệt tình:

“Tiểu Ý, đây đều là những món con thích ăn hồi nhỏ, ba…”

 

ông còn hết câu, Thịnh Ý lạnh nhạt cắt ngang:

“Những thứ hồi nhỏ thích ăn, còn bây giờ thì lớn .”

 

Thực trong lòng Thịnh Ý rõ hơn, đó là những món nguyên chủ từng thích, còn cô hiện giờ đó nữa. Nguyên chủ thật sự chính nhà họ Lục hại c.h.ế.t .

 

Nụ mặt Lục Kiến Nghiệp cứng đờ . Ông gì, chỉ đành lúng túng móc từ túi áo mười tờ Đại Đoàn Kết.

 

“Cầm lấy , con. Đây là tiền cho con.”

 

Thịnh Ý từ chối, chỉ bình thản đưa tay nhận lấy.

 

Thấy cô vẫn lạnh nhạt như băng, Lục Kiến Nghiệp bực bội, nhiệt mặt dán m.ô.n.g lạnh, ông chẳng thêm nữa.

 

Đặt đồ xuống, ông bỏ . Thịnh Ý chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ phòng, còn Hà Xuân Yến thì lén theo phía .

 

Hai một một , rẽ con ngõ nhỏ vắng vẻ, nơi thường xuyên xảy chuyện .

 

Lục Kiến Nghiệp sớm nhận bám theo, nhưng gì, mặc cho cô cùng.

 

Đến trong ngõ, Hà Xuân Yến thu dáng vẻ lẳng lơ, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Chú Lục, ở trấn một nhà khách, chú chỗ đó ?”

 

Tim Lục Kiến Nghiệp giật thót một cái, ông hiểu ngay ẩn ý trong câu .

 

Cổ họng ông khẽ chuyển động, một lúc lâu mới câu:

“Chú là ngoài đến, rành đường xá.”

 

Nét quyến rũ mặt Hà Xuân Yến dần tắt, cô thất vọng liếc ông một cái, định rời .

 

Lục Kiến Nghiệp bỗng tiếp:

… chú hỏi vài , tìm kỹ một chút chắc cũng thôi.”

 

Hà Xuân Yến thì dừng , đầu, khúc khích:

“Vậy thì buổi chiều, chú Lục thể nghỉ ở đó một lát, cần vội về .”

 

Nói xong, cô xoay rời .

 

Tửu Lâu Của Dạ

Lục Kiến Nghiệp theo bóng lưng cô , trái tim đập thình thịch, nét mặt đầy mâu thuẫn, hổ, khát khao, thêm chút sợ hãi nên lời.

 

 

 

 

Loading...