Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 185: Lục Yến Yến Đến Khu Mỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:50:52
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Kiến Nghiệp trong lòng cũng giật thót, tiêu , vết son Hà Xuân Yến để cổ áo, ông quên mất xử lý.

 

Ông vội cúi đầu , thấy cổ áo quả nhiên còn loang một vệt đỏ nhạt. Có lẽ vì đường vất vả, mồ hôi thấm khiến vết son nhòe, giờ chỉ còn một mảng ửng đỏ mơ hồ.

 

Lục Kiến Nghiệp thở phào, giả vờ nổi giận :

“Bà hết hồn, tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ. Chắc lúc xe quệt thôi, từ . Bà bây giờ nữa, suốt ngày chỉ nghĩ linh tinh. mới về, bà để yên .”

 

Chu Tú Văn trúng tim đen, phần chột , chỉ ấp úng đáp:

chỉ hỏi thôi mà.”

 

Lục Kiến Nghiệp nên dừng đúng lúc, hừ nhẹ một tiếng xuống chuẩn ăn cơm.

 

Lục Yến Yến cũng nghi ngờ cha ngoại tình. Trong mắt cô , Lục Kiến Nghiệp vẫn là đàn ông thật thà, đoan chính, chắc chỉ là vô tình dính đó.

 

Chu Tú Văn vì mất việc nên cũng chẳng khí thế để truy hỏi đến cùng, bèn vội vã bếp mang thức ăn .

 

Cả nhà hiếm khi yên như , ba cùng ăn một bữa cơm trưa coi như êm ấm.

 

Hôm , Lục Yến Yến lấy cớ về nhà họ Mạnh, nhưng thật đến huyện Hắc Sơn.

 

Kiếp , cô từng cùng nhà họ Thịnh đưa xuống khu mỏ, chỉ là lúc lòng nguội lạnh, chẳng để ý đường thế nào, giờ , cô chỉ còn cách hỏi thăm qua đường.

 

Hỏi han loanh quanh nửa ngày, đến tối cô vẫn tìm nơi đó. May , Lục Yến Yến ngóng chút tin tức, bèn quyết định ở nhà khách một đêm, sáng hôm tiếp.

 

Sang ngày hôm , dựa theo chỉ dẫn hôm qua, cô cuối cùng cũng tới đúng khu mỏ, nhưng lúc công nhân tan ca, cô chỉ gặp một ông bác nhà họ Thịnh.

 

Thấy ông, cô mừng rỡ chạy tới, kéo tay ông :

“Bác ơi!”

 

Ngày khi nhà họ Thịnh còn sa sút, Thịnh Quốc Xương cưng chiều Lục Yến Yến.

 

Nhìn thấy cô , nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của Thịnh Ý , ông tự nhiên nghĩ Yến Yến cũng là đứa hiểu chuyện như thế, nên thái độ liền dịu , hiền hòa xoa đầu cô :

 

“Yến Yến, con tới đây?”

 

Lục Yến Yến nũng nịu :

“Con tới thăm . À, còn ba con ạ?”

 

Thịnh Quốc Xương vẫn ôn hòa:

“Yến Yến, nhà chuyện . Ba con họ chuyển sang nơi khác .”

 

Lục Yến Yến sững sờ, tin nổi kêu lên:

“Cái gì ạ? Họ ?”

 

Thịnh Quốc Xương ngờ cô kích động như , tưởng cô lo cho vợ chồng Thịnh Quốc Lương, bèn vội trấn an:

“Cụ thể thì bác cũng rõ. Con thể đến hỏi quản lý ở đây, chắc họ . Thôi, đừng chuyện đó nữa, Yến Yến, về nhà bác .”

 

Lục Yến Yến trong lòng nôn nóng tung tích cha , nhưng cô hiểu rõ, nhà họ Thịnh giờ chỉ còn trông cậy bác cả . Nếu nhà Thịnh, cô nhất định dựa ông, nên dù sốt ruột, cô vẫn ngoan ngoãn theo Thịnh Quốc Xương về nhà.

 

Thịnh Quốc Xương trong đầu cô bao nhiêu toan tính, vẫn giữ hình ảnh cô cháu gái thuần khiết, ngoan hiền trong lòng .

 

Về đến nhà hai phút, Lữ Diễm và Thịnh Thái Hồng cũng tan ca trở về.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Lục Yến Yến bước phòng đảo mắt khắp, thấy căn nhà tối tăm, cũ kỹ, cau mày mãi thôi.

 

Thịnh Quốc Xương bảo cô lên chiếc ghế đẩu, cô liếc qua thấy bẩn, liền khéo léo từ chối.

 

Lúc , Lữ Diễm và Thịnh Thái Hồng cửa, thấy trong nhà khách lạ, đều ngẩn .

 

Ngay đó, Lữ Diễm nhạt, chào qua loa:

“Yến Yến đến .”

 

Thịnh Thái Hồng thì chẳng thèm để ý, chẳng buồn chào lấy một câu.

 

Lục Yến Yến trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, gì.

 

Thịnh Quốc Xương thấy vợ về, bèn :

“Lữ Diễm, lấy ít thịt đãi Yến Yến.”

 

Khi vợ chồng Thịnh Quốc Lương rời , thịt, bột mì và dầu ăn còn đều chia cho ba nhà, nên trong nhà Thịnh Quốc Xương vẫn còn ít thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-185-luc-yen-yen-den-khu-mo.html.]

 

Nghe chồng bảo lấy thịt mời khách, Lữ Diễm lập tức nổi cáu:

“Ăn cái gì mà ăn! Anh xem nhà giờ , còn thịt mà cho cô ăn?”

 

Thịnh Quốc Xương ngờ vợ phản ứng mạnh đến , sợ mất mặt cháu gái nên cố nén giận, dịu giọng :

“Yến Yến hiếm khi tới thăm, chút thịt đáng là bao. Em đừng chấp nhặt với con bé, nó là vãn bối mà.”

 

Lữ Diễm lạnh:

“Vãn bối? Anh xem, nó điểm nào dáng vãn bối ? Đến thăm cũng chẳng mang theo thứ gì, chỉ mở miệng đòi ăn. Theo thấy, nó còn kém xa Thịnh Ý!”

 

Thịnh Quốc Xương Lữ Diễm đến ngẩn , vô thức liếc đôi tay trống trơn của Lục Yến Yến.

 

Lục Yến Yến cảm nhận ánh mắt , liền theo phản xạ rụt tay .

 

Vừa khi Lữ Diễm bằng Thịnh Ý, trong lòng cô dậy sóng.

 

Sao ai cũng bằng Thịnh Ý chứ? Rõ ràng là Thịnh Ý chỉ nịnh nọt, giả vờ ngoan ngoãn, bụng đầy mưu mô. Còn bản chẳng hơn Thịnh Ý gấp bội !

 

Nghĩ tới đó, uất ức khiến nước mắt Lục Yến Yến tuôn rơi.

 

Thịnh Quốc Xương thấy , lòng mềm .

 

“Nó vẫn là đứa trẻ, . Em là bác gái, thể rộng lượng một chút , việc gì so đo với trẻ con.”

 

Lữ Diễm tức đến run , cảm thấy Thịnh Quốc Xương đúng là hồ đồ .

 

“Lúc Thịnh Ý đến, nó kể rõ những chuyện mà con bé từng , quên sạch ?”

 

Lữ Diễm cố gắng dùng lời Thịnh Ý từng để lay tỉnh chút lý trí còn sót của chồng.

 

Không ngờ câu thật sự tác dụng, vẻ mặt Thịnh Quốc Xương khựng , trong lòng thoáng chút do dự.

 

Lục Yến Yến thấy thế, tim liền chùng xuống.

 

Con tiện nhân Thịnh Ý bôi nhọ nữa!

 

Sợ rằng Thịnh Quốc Xương sẽ nghĩ ngợi nhiều, cô vội bộ ấm ức, ông với vẻ tủi bật , chạy ngoài.

 

ở đây cũng chỉ nhà họ Thịnh, nhà họ Trịnh cũng ở gần đấy.

 

Thịnh Quốc Xương đoán tâm tư cô , chỉ lo lắng, một cô gái trẻ, lạ nước lạ cái, lỡ xảy chuyện gì thì .

 

Không kịp nghĩ nhiều, ông liền vội vàng chạy theo. Vừa đến cửa, ông Chu Thúy chặn .

 

Từ khi Thịnh Quốc Lương rời khỏi nơi , Chu Thúy đành lùi một bước, chuyển sang dây dưa với Thịnh Quốc Xương.

 

Lần đầu tiên, Lữ Diễm thấy việc Chu Thúy quấn lấy chồng cũng đến nỗi khó chịu, nhưng ngay đó, cảm giác liền tan biến, vì Chu Thúy lúc đang yểu điệu dựa hẳn Thịnh Quốc Xương.

 

May mà Thịnh Quốc Xương phản ứng nhanh, kịp tránh sang một bên.

 

Chu Thúy cam lòng, vươn tay kéo lấy tay áo ông, giọng nũng nịu:

“Anh Quốc Xương, cửa sổ nhà em hỏng , giúp em sửa một chút .”

 

Thịnh Quốc Xương lạnh mặt, hất tay cô :

còn việc, cô tìm khác .”

 

Chu Thúy thấy ông sắp rời , liền tiếp tục chắn mặt.

 

Hai giằng co một lúc, hàng xóm quanh đó cũng bắt đầu tò mò ló đầu xem.

 

Thịnh Quốc Xương day day trán, bất lực thở dài. Có lẽ hôm nay rõ ràng, cô sẽ buông tha.

 

Ông thẳng dậy, thẳng Chu Thúy, giọng lạnh như băng:

gia đình, cô đừng lượn lờ mặt nữa. Nếu còn như , ngại tay với phụ nữ .”

 

Gương mặt Thịnh Quốc Xương tối , khí thế lạnh lùng khiến dám gần.

 

Chu Thúy thực sợ, nhưng vì cam lòng, cô vẫn c.ắ.n răng, cố lấy hết can đảm tiến thêm một bước.

 

 

 

Loading...