Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 186: Nhìn Thấu Nhưng Không Vạch Trần

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:50:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lữ Diễm thấy Thịnh Quốc Xương ý định đuổi theo nữa, lúc mới từ khe cửa bước , nắm lấy tóc của Chu Thúy mà tát lia lịa. Thịnh Thái Hồng cũng chạy giúp đ.á.n.h .

 

Thịnh Quốc Xương cau mày, kéo hai , giọng trầm trầm:

 

“Đừng đ.á.n.h nữa, đừng gây chuyện.”

 

Lúc Lữ Diễm mới hồn, ngừng tay, nhưng vẫn liếc Chu Thúy bằng ánh mắt độc ác, phì một tiếng xuống đất:

 

“Sao hả, giờ thấy thương hại con tiện nhân chắc?”

 

Thịnh Quốc Xương khẽ nhíu mày, đáp.

 

Thấy tình hình , Chu Thúy chiếm lợi, rụt cổ, lủi thủi bỏ .

 

Thịnh Quốc Xương lúc cũng quên mất chuyện đuổi theo Lục Yến Yến, chỉ dắt Lữ Diễm và Thịnh Thái Hồng về nhà.

 

Vừa bước , ông thuận tay cài then cửa .

 

Lục Yến Yến chạy thật xa mới dám dừng , cô đầu , thấy ai đuổi theo, trong lòng dâng lên nỗi hụt hẫng.

 

nhớ lúc còn ở nhà họ Thịnh, ông bác Thịnh Quốc Xương đối xử với cô vẫn khá .

 

“Chắc là bác tìm thấy thôi, khi do chạy nhanh quá.”

 

quyết định đợi một lúc xem .

 

Nửa tiếng trôi qua, vẫn chẳng thấy ai tới.

 

Lục Yến Yến c.ắ.n răng, cuối cùng cũng nhận rằng bác thật sự định đến tìm .

 

lẩm bẩm c.h.ử.i mấy câu tục tĩu, tìm hai họ nhà họ Trịnh, ngờ khi cô đến, hai ông thấy tên cô ở ngoài, liền buồn mở cửa.

 

Lục Yến Yến tức đến mức ngửa cả , gần như ngã ngửa.

 

Bất đắc dĩ, cô đành nhà Thịnh Quốc Xương.

 

Nghe thấy cô gõ cửa liên hồi, Thịnh Quốc Xương mới sực nhớ quên mất cô ngoài , vội mở cửa.

 

Lục Yến Yến vẻ lạnh cóng, hi vọng ông bác thấy sẽ cởi áo khoác đắp cho , như thế thì sẽ chứng minh rằng trong lòng ông vẫn còn thương cô. Nào ngờ cô bộ lạnh run cả nửa ngày, mà Thịnh Quốc Xương vẫn chẳng động tĩnh gì.

 

Cuối cùng, cô đành giọng đáng thương:

 

“Bác ơi, con lạnh quá…”

 

Thịnh Quốc Xương sang bảo Lữ Diễm:

 

“Luộc cho Yến Yến một bát mì trắng .”

 

Lục Yến Yến , sắc mặt thoáng méo mó, gượng , cố tỏ ngoan ngoãn:

 

“Không cần phiền bác gái ạ, bác cho con mượn áo khoác mặc là .”

 

Thịnh Quốc Xương nhíu mày:

 

“Trong nhà áo thừa.”

 

Lục Yến Yến nũng nịu lè lưỡi:

 

“Vậy bác cho con mặc áo của bác .”

 

Sắc mặt Thịnh Quốc Xương lập tức trầm xuống.

 

Thịnh Thái Hồng vốn chướng mắt cô , liền thẳng:

 

“Trong nhà lạnh thế , mỗi chỉ một cái áo. Chị mặc áo của ba , ba lấy gì mà mặc?”

 

Lục Yến Yến ngờ Thịnh Quốc Xương để mặc cho Thái Hồng thẳng như thế, cô mím môi, tỏ vẻ tủi :

 

mà con lạnh thật mà…”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Thái Hồng bật khẩy:

 

“Ai bảo chị giận dỗi bỏ cho lắm, giờ lạnh là đáng đời. Áo chị dày thế , ở trong lót bao nhiêu bông, nếu lạnh thì chắc chúng mới là lạnh hơn chị.”

 

Thịnh Quốc Xương cũng cho bực, nhưng dù ông cũng là lớn, tiện cãi với vãn bối.

 

Ông nghĩ, dù gì Yến Yến cũng chẳng mấy khi đến đây, thôi thì nhịn cho yên chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-186-nhin-thau-nhung-khong-vach-tran.html.]

 

Nghĩ , ông :

 

“Lữ Diễm, nấu cho nó bát mì trắng, để nó ấm .”

 

Lữ Diễm vốn định cằn nhằn: Bột mì quý thế, dựa cái gì lãng phí cho con nhỏ đó?

 

thấy vẻ mặt khó coi của chồng, bà đành nuốt lời xuống, im lặng nấu mì.

 

Lục Yến Yến vẫn còn ấm ức. Cô vượt đường xa đến tận đây, ông bác cho áo mặc đành, giờ còn cho ăn một bát mì trắng, cô thật sự chịu hết nổi.

 

Lữ Diễm nhanh, sự dặn dò của Thịnh Quốc Xương, bà còn đập thêm một quả trứng luộc lòng đào.

 

Đối với gia đình nhà họ Thịnh ở khu mỏ, bát mì quả thật là một món xa xỉ.

 

Thường ngày, trứng gà đều dành cho Thái Hồng, nhưng lúc bát mì , cô vẫn khỏi nuốt nước bọt.

 

Không cô tham ăn, bình thường ba tháng cô mới ăn một quả trứng, còn những lúc khá hơn thì một tuần cũng chỉ một quả.

 

Thế mà Lục Yến Yến hề cảm thấy quý trọng, ngược còn chê mì quá nhạt.

 

nhấc đũa lên chọn lấy quả trứng, ăn hết phần lòng trắng, tùy tiện ném luôn lòng đỏ xuống cái nia ở góc tường.

 

Thịnh Thái Hồng trông thấy liền tức đến nghẹn giọng:

 

“Chị cái gì hả!”

 

Lục Yến Yến vốn đang bực sẵn,

cô em họ quát, càng thấy ấm ức hơn nữa, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

 

“Bác ơi, bác xem , Tiểu Hồng hình như ghét con lắm ?”

 

Thịnh Quốc Xương đáp lời cô , chỉ lặng lẽ bằng ánh mắt trong veo lạnh lẽo. Ánh khiến Lục Yến Yến bỗng thấy gai , trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

 

Ngay đó, Thịnh Quốc Xương thu ánh mắt về, xổm xuống, nhặt lấy miếng lòng đỏ trứng vứt đất, rửa qua trong nước đưa lên miệng ăn.

 

Lục Yến Yến sững sờ đến ngây . Trong lòng cô dâng lên cơn ghê tởm, cô ngờ từng là gia chủ quyền thế một thời của nhà họ Thịnh, nay sa sút đến mức nhặt miếng lòng đỏ dính bẩn để ăn.

 

Chính khoảnh khắc , Lục Yến Yến mới thật sự nhận , nhà họ Thịnh còn là nhà họ Thịnh của ngày xưa, còn Thịnh Quốc Xương cũng chẳng đàn ông oai phong năm nào nữa.

 

Bất chợt, cô cảm thấy thứ thật vô vị. Với bộ dạng hiện tại của Thịnh Quốc Xương, liệu ông còn thể vực dậy nổi ? Cô dám chắc nữa.

 

Lục Yến Yến vốn thích ăn mì trắng, cô chỉ gẩy đũa vài cái đặt bát sang một bên.

 

Lữ Diễm liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, thật đúng là chẳng trân quý đồ ăn ngon.

 

Thịnh Quốc Xương vẫn im lặng, cầm lấy bát mì cô bỏ , cúi đầu ăn sạch. Ông hút cạn từng sợi mì, rót nước nóng trong phích , tráng bát, húp nốt phần nước lèo còn sót .

 

Lục Yến Yến mà thấy lòng rối bời. Trong mắt cô , giờ đây Thịnh Quốc Xương còn chẳng bằng mấy họ hàng nghèo hèn mà cô từng khinh rẻ. Cô càng càng hối hận, cảm thấy thật ngu ngốc khi đến tìm nhà họ Thịnh. Với tình cảnh hiện giờ của họ, e rằng cả đời cũng thể ngóc đầu lên nữa.

 

Thịnh Quốc Xương nhận tâm trạng của cô , ông chỉ thấy thất vọng. Dù , vì giữ lễ nghĩa của bậc trưởng bối, ông vẫn chủ động lên tiếng.

 

“Yến Yến, ba ruột của con đối xử với con chắc cũng lắm nhỉ?”

 

Giờ đây làn da Lục Yến Yến trắng hồng, thần sắc rạng rỡ, quần áo hàng vải , tất cả điều đó, Thịnh Quốc Xương chỉ cần liếc qua là . Ông chỉ hỏi vu vơ, ngờ cô đáp với vẻ tủi :

 

“Ba tuy thương chị hơn, nhưng họ vẫn đối với con. Con thấy mãn nguyện lắm .”

 

Thịnh Quốc Xương bật , khiến Lục Yến Yến hiểu ý.

 

“Vậy là .” Ông chỉ vỏn vẹn mấy chữ.

 

trong lòng ông nghĩ, nếu vợ chồng nhà họ Lục thật sự thương yêu Lục Yến Yến hơn Thịnh Ý, họ để Thịnh Ý xuống nông thôn.

 

Số tiền mà nhà họ Thịnh để cho Thịnh Ý năm xưa, vốn đủ để cô mua một công việc định khi trở Kinh thị, sống yên suốt đời.

 

Giờ đây, Thịnh Quốc Xương mới thấy rõ, hình như từ đến giờ ông từng thật sự hiểu Lục Yến Yến.

 

Trước , khi Thịnh Ý kể chuyện, ông vẫn cho rằng lẽ chỉ là hiểu lầm. Lần Lục Yến Yến chủ động đến, ông từng thấy vui, định hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng đến lúc , ông chẳng cần hỏi gì thêm nữa.

 

Quả nhiên, Lục Yến Yến đúng như Thịnh Ý từng , là đầy toan tính.

 

Đợi khi cô rời , ông sẽ thư cho con trai, kể việc về Lục Yến Yến. Đồng thời cũng thêm một lá gửi cho em thứ hai, dặn rõ rằng Lục Yến Yến từng đến đây.

 

 

 

 

 

Loading...