Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 188: Nguy Cơ
Cập nhật lúc: 2025-12-03 12:58:22
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, Thịnh Ý đến chuồng bò một chuyến, chuyện với vài câu mới về ký túc xá nghỉ.
Nửa đêm, bên chuồng bò của thôn Tiểu Ngưu vang lên hai tiếng đoàng đoàng chát chúa.
Những nhà ở gần đó lập tức đ.á.n.h thức, nhưng ai dám ngoài, chỉ dám rón rén nép cửa sổ .
Bên ngoài tối đen như mực, thấy gì.
Qua vài phút, khi còn thêm động tĩnh, mới lấy hết can đảm chạy báo cho Lưu trưởng thôn.
Nhà của Lưu trưởng thôn ở khá xa chuồng bò, đang say giấc nên hề thấy gì. Khi đến gõ cửa báo tin, ông còn tưởng họ nhầm, nhưng chuyện như thà tin là còn hơn tin là , Lưu trưởng thôn lập tức gõ cửa mấy nhà, gọi mấy trai tráng khỏe mạnh, mang theo cuốc xẻng ruộng cùng.
Trong đó hai nhà thích săn bắn, trong nhà còn s.ú.n.g kíp cũng vác theo cùng.
Cả nhóm lặng lẽ men theo đường tới chuồng bò. Nhìn quanh trái chẳng thấy bóng , chỉ trong phòng tiếng .
Lưu trưởng thôn cẩn thận tiến gần, cất tiếng gọi:
“Ông Thịnh, ông vẫn chứ?”
Cửa phòng vốn chỉ khép hờ. Khi tiếng s.ú.n.g vang lên, Lục Văn Phương và Tiêu Lượng ở gần đó cũng thấy.
Đợi im ắng một lúc, họ mới dám qua xem, tìm Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục.
Nghe giọng ngoài cửa mang âm điệu quen thuộc của dân trong thôn, Lục Văn Phương lập tức mở cửa, thấy là Lưu trưởng thôn liền òa :
“Thôn trưởng Lưu, Thịnh Quốc Lương và vợ ông … cả hai đều trúng đạn !”
Lưu trưởng thôn hoảng hốt, vội chạy .
Có đốt đuốc, ánh lửa lập tức hắt sáng cả căn phòng.
Thấy Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục đều đầy máu, tim Lưu trưởng thôn thắt .
Ông hối hả với phía :
“Mau, nhanh lên! Đi gọi Thịnh Ý, bảo cô mang đồ qua đây, ba cô thương !”
Người cũng thấy cảnh tượng trong phòng, dám chần chừ, lập tức chạy gọi .
Chưa đầy mười phút , Thịnh Ý chạy đến. Nhìn thấy ba m.á.u me đầy , sắc mặt cô trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Cô nhanh chóng kiểm tra qua vết thương nghiêm trọng bụng Thịnh Quốc Lương, đó mới xem đến Trịnh Thục.
Ba cô thương ở bụng, còn cô may mắn hơn, chỉ b.ắ.n trúng chân.
Thịnh Ý sang với Lưu trưởng thôn:
“Bác Lưu, nhờ bác tìm hai chiếc xe cải tiến, đưa họ lên trấn. Tình trạng của ba cháu , lên huyện phẫu thuật.”
Lưu trưởng thôn lập tức sắp xếp.
Cả nhóm tất bật suốt dọc đường, đến khi lên tới trấn thì qua hơn một tiếng đồng hồ.
Thịnh Ý dùng kim châm cứu phong tỏa huyệt đạo của Thịnh Quốc Lương để cầm máu, nhưng vì mất m.á.u quá nhiều, ông vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lưu trưởng thôn đến trạm y tế mượn một chiếc xe, tìm một lái, cho khiêng hai vợ chồng họ lên xe.
Ban đầu, ông cũng định cùng, nhưng Thịnh Ý :
“Bác Lưu, dám cầm s.ú.n.g b.ắ.n ba cháu thì cũng thể hại khác. Bác nên ở , cho tuần tra trong thôn đề phòng bất trắc.”
Thấy lý, Lưu trưởng thôn gật đầu đồng ý, dặn cô cẩn thận về.
Đến bệnh viện huyện, Thịnh Ý nhanh chóng tìm quen, mượn phòng phẫu thuật.
Ca mổ do chính cô thực hiện. Một phần vì thời điểm đó quy định bệnh viện còn quá nghiêm ngặt, phần khác là vì hầu hết đều hai bệnh nhân chính là ba cô.
Đây là ca phẫu thuật phức tạp, nên chẳng mấy chốc Thịnh Ý thành.
Thịnh Quốc Lương thương nặng hơn, vẫn còn hôn mê, Trịnh Thục chỉ thương ở chân, vẫn còn tỉnh táo.
Xong xuôi, Thịnh Ý mới thời gian hỏi:
“Mẹ, đang yên đang lành b.ắ.n như ?”
Trịnh Thục vẫn còn bàng hoàng, giọng run run:
“Mẹ cũng … đó bất ngờ xông nhà, ba con cố gắng giằng co với , nhưng vô ích, cuối cùng vẫn nổ súng.”
Thịnh Ý cau mày:
“Lúc đó xông thẳng về phía phòng của ba ?”
Trịnh Thục lắc đầu, vẻ mơ hồ:
“Mẹ… .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-188-nguy-co.html.]
Thấy bà như , Thịnh Ý cũng đành tạm gác .
Cô dịu giọng an ủi vài câu, bảo bà nghỉ ngơi , còn bên chỗ ba thì cô sẽ trông.
Trịnh Thục vốn kiệt sức, chẳng thêm gì, xuống nhanh chóng .
Sáng hôm , trời hửng, Lưu trưởng thôn dẫn hai ông bà nhà họ Trịnh đến.
Thấy Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục đều qua khỏi cơn nguy hiểm, hai ông bà mới yên lòng.
Tối qua họ cũng thấy tiếng súng, nhưng khi định xem thì Lục Văn Phương chạy đến bảo , dặn họ đừng ngoài kẻo nguy hiểm, lỡ kẻ đó còn quanh quẩn gần đó.
Hai ông bà tuổi cao, tai còn thính, nên nhiều chuyện rõ. Mãi đến sáng trời sáng tỏ mới dám ngoài.
Lưu trưởng thôn sợ họ lo lắng, nên chủ động đến nhà báo tin, nhưng hai ông bà vẫn yên tâm, nhất quyết đòi đến bệnh viện xem tận mắt.
Thịnh Ý hiểu rõ tâm tình của họ, bèn kể tình hình thật cho . Đến khi thấy con cháu an , hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng một giờ , Thẩm Cố Thanh cũng đến.
Buổi sáng đến thôn tìm , hỏi khắp nơi mới họ đưa lên bệnh viện huyện.
Anh kéo Thịnh Ý ngoài phòng bệnh, hỏi nhỏ:
“Chú Thịnh và dì Trịnh bắn?”
Thịnh Ý kể hết những gì cô , trầm giọng :
“ nghi là đó nhắm ba mà tay.”
Thẩm Cố Thanh cũng cùng suy đoán. Anh trấn an cô:
“Đừng lo. sẽ liên hệ với Trần Diễn ngay, nhờ cho điều tra. Tin , sẽ nhanh kết quả thôi.”
Thịnh Ý gật đầu. So với cô, Thẩm Cố Thanh nhiều mối quan hệ hơn, để lo việc là nhất, dù , cô cũng nợ một ân tình.
Thẩm Cố Thanh hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc. Ngay tại bệnh viện, liền gọi điện cho Trần Diễn.
Hai ngày , Thẩm Cố Thanh mang tin tức đến cho Thịnh Ý.
“Trần Diễn cho lục soát khắp nơi, cuối cùng cũng bắt hai tên đó. Chỉ là… bọn chúng nhất định chịu khai lý do tại tay.”
Thịnh Ý cau mày:
“ thể gặp hai đó ?”
Thẩm Cố Thanh gật đầu:
“Tất nhiên là .”
Hai cùng đến nơi giam giữ. Trần Diễn thấy họ tới thì gật đầu chào, đồng thời liếc Thịnh Ý một cái, ánh mắt khó đoán.
Thịnh Ý giờ chỉ nghĩ đến chuyện của ba , nên vòng vo mà thẳng:
“Đội trưởng Trần, cho hỏi bọn họ ? cách khiến họ chịu mở miệng.”
Trần Diễn do dự, theo quy định, ngoài phòng giam, nhưng Thẩm Cố Thanh liền :
“Cho cô . Có chuyện gì, nhà họ Thẩm chịu trách nhiệm.”
Nghe , Trần Diễn mới gật đầu đồng ý, hiệu mở cửa.
Người phụ nữ cạnh tỏ vẻ bằng lòng, liếc một cái đầy bất mãn, trong bụng thầm nghĩ sắc mê hoặc mất .
Bước phòng, Thịnh Ý bình tĩnh lấy kim châm cứu , điểm nhanh mấy huyệt hai kẻ đó, xuống ghế chờ.
Năm phút , hai tên bắt đầu cảm thấy như hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm, thứ cảm giác khiến chịu nổi.
Một trong hai tên chỉ cầm cự đến một phút liền hoảng sợ kêu lên:
“… ! Xin cô lấy kim , hết! chịu nổi nữa !”
Thịnh Ý trả lời, chỉ lặng lẽ đợi thêm hai phút nữa, đến khi tên còn cũng chịu khuất phục mới cửa :
“Có thể .”
Trần Diễn và Thẩm Cố Thanh lập tức bước .
Thịnh Ý lạnh nhạt :
“Tách mà hỏi. Nếu hai trả lời khớp, thì… châm một nữa.”
Tửu Lâu Của Dạ
Hai tên tù nhân thấy bộ kim bạc , cả run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.