Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 191: Mưu Kế Của Bác Hoa

Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:12:33
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

đây bà Thẩm cũng từng mắc căn bệnh giống như , nên Thịnh Ý định bụng sẽ đến nhà họ Thẩm hỏi thăm thử, thể tìm chút manh mối gì đó, nhưng khi , cô còn xem một màn kịch .

 

Tại nhà Lưu trưởng thôn, bác Hoa bàn bạc kỹ với cả nhà từ . Trong bữa cơm, bà ăn giả bộ tự nhiên :

“Tiểu Quân, dì con ở huyện là nhớ con, mai con đến đó ở chơi hai hôm nhé.”

 

Chu Hồng bên cạnh, tai dựng cả lên ngóng. Lưu Hải Quân ăn ừ một tiếng.

 

Lưu trưởng thôn cũng phụ họa:

“Vừa mai lên thị trấn họp, buổi tối còn hẹn bạn cũ, chắc về . Tiểu Hồng, con ở nhà một nhớ cài then cửa cẩn thận.”

 

Trong giọng của Chu Hồng, chút phấn khích che giấu nổi:

“Ba, con ạ.”

 

Hôm , ba thật sự thu dọn đồ rời . Ban ngày Chu Hồng vẫn đồng như thường lệ, trời sụp tối là cô khóa chặt cửa .

 

Bên , bác Hoa và mấy khác đợi trời tối hẳn mới len lén chui căn nhà mà Thịnh Quốc Lương đang ở. Dĩ nhiên, Thịnh Ý cũng mặt.

 

Bác Hoa thấp giọng hỏi, giọng lo lắng:

“Tiểu Ý, cách của cháu chắc ? Chu Hồng chắc hẹn gặp tối nay .”

 

Thịnh Ý trấn an:

“Bác cứ yên tâm. Cho dù hôm nay thì cũng sẽ gặp. Hơn nữa, chuyện kiểu chỉ bắt quả tang mới cãi .”

 

Nghe , bác Hoa kiên nhẫn chờ.

Từ con đường nối liền thôn bên cạnh thôn Tiểu Ngưu chỉ một lối, đàn ông đó nếu đến, nhất định sẽ qua sân nhà họ Thịnh.

 

Cả nhóm trong phòng, căng mắt ngoài. Khoảng chín giờ rưỡi, bác Hoa thấy một bóng lén lút xuất hiện, liền khẽ :

“Có !”

 

Thịnh Ý cũng theo, đúng là Chu Hồng.

 

“Cá c.ắ.n câu .” Cô nhỏ: “Đợi thêm vài phút nữa là thể tay.”

 

Nói xong, Thịnh Ý do dự, họ sẽ gặp . Cô định ngoài dò la, vì hình cô nhỏ nhắn, dễ ẩn nấp, nhưng ba còn đều phản đối dữ dội.

 

Lục Văn Phương, Trịnh Thục và bác Hoa cùng : “Thịnh Ý vẫn là gái chồng, thể đến nơi như thế .”

 

Lục Văn Phương liền :

“Con để cô , cô nhỏ, dễ lẻn hơn.”

 

Nói xong, bà khẽ mở cửa, lặng lẽ dò xét.

 

Năm phút , Lục Văn Phương , mặt đầy kích động:

“Ở trong căn nhà mới của Hải Quân, bên trong tiếng động !”

 

Ánh mắt bác Hoa lập tức sắc , kéo theo Lưu Hải Quân cùng:

“Mọi cứ đợi ở đây, xem xử con tiện nhân đó thế nào!”

 

Ba phút , Thịnh Ý thấy bên vang lên tiếng la hét inh ỏi.

 

Trịnh Thục thấy liền vui như mở hội, kéo Lục Văn Phương chạy xem náo nhiệt. Thịnh Ý cũng theo, nhưng họ giữ , sợ cô khác đàm tiếu.

 

Khi Trịnh Thục và Lục Văn Phương đến nơi, bên ngoài nhà tụ tập ít , dân làng kéo xem. Lúc đó mới mười giờ tối, quá khuya, nhiều nhà còn ngủ sâu, ồn ào là chạy ngay.

 

Chu Hồng và gã đàn ông bắt quả tang, quần áo còn kịp mặc chỉnh tề. Bác Hoa hề khách sáo, xông túm cổ lôi cả hai ngoài.

 

Cả hai hổ cúi gằm mặt, vội vàng kéo áo quần.

 

Bị bắt quả tang, Chu Hồng còn lời nào để bào chữa, chỉ cúi đầu im. Dân làng kéo đến xem càng lúc càng đông.

 

Không ai nhanh miệng chạy gọi ba Chu Hồng. Thấy bên thông gia đến, bác Hoa mới ngừng mắng chửi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-191-muu-ke-cua-bac-hoa.html.]

Ba Chu Hồng chuyện con gái nhục mặt như , chỉ cúi đầu, dám gì thêm.

 

Bác Hoa nhân cơ hội dễ dàng hủy bỏ hôn sự, tiền sính lễ mà nhà họ Chu nhận đây cũng bắt trả bộ.

 

Sáng sớm hôm , Lưu trưởng thôn dẫn đôi bên lên xã thủ tục ly hôn.

 

Chu Hồng ủ rũ về nhà đẻ, nhưng tới cửa chị dâu cả lóc mắng mỏ, cho bước chân .

 

“Chu Hoa nhà sắp đến tuổi gả chồng . Giờ một hổ như cô, còn vụng trộm với đàn ông, đời con bé Chu Hoa coi như xong ! Dù nữa, cô bước chân nhà nữa!”

 

Chu Hồng đó, ấm ức đến mức bật .

 

Cuối cùng, ba Chu đành mặt nặng như chì mà kéo con gái trong. Hàng xóm tụ tập xem náo nhiệt cũng lượt tản .

 

Sau đó, ba Chu định ép thanh niên trí thức cưới Chu Hồng, nhưng đó nhất quyết chịu.

 

Ba Chu liền :

“Không cưới cũng , thì chúng sẽ báo cáo các tội quan hệ nam nữ bừa bãi, để xem đưa cải tạo !”

 

Không còn cách nào khác, thanh niên đành c.ắ.n răng, bịt mũi mà cưới Chu Hồng.

 

Khi Thịnh Ý tin , cô chỉ khẽ tặc lưỡi, mong rằng Chu Hồng lấy thích , từ nay sẽ an phận một chút.

 

Cô ăn xong cái bánh nướng, vỗ vỗ tay phủi mấy vụn bánh còn dính lòng bàn tay. Giờ thì tin đồn cũng xem xong, cô nghĩ đến lúc lên Kinh thị tìm lão gia nhà họ Thẩm hỏi chuyện .

 

Biết Thịnh Ý sắp xa một , Trịnh Thục lo lắng yên. Bà cùng Lục Văn Phương cứ thêm cái , nhét cái , kết quả là cái tay nải nhỏ ban đầu của Thịnh Ý biến thành một cái bọc khổng lồ.

 

Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, với cô đúng là quá mức chu đáo, gói đến thế vác nổi.

 

May mà bà ngoại hiền hậu, tay giúp cô giảm bớt hành lý:

“Các con quan tâm là , nhưng cũng nghĩ xem Tiểu Ý mà mang nổi chứ. Con bé giờ cũng lớn , xa rèn luyện, mở rộng tầm mắt cũng , đừng lo lắng quá.”

 

lên tiếng, Trịnh Thục và Lục Văn Phương chỉ chạm mũi ngượng ngùng, gì thêm.

 

Thịnh Ý khoác ba lô, bắt xe đến Kinh Thị. Sau khi xuống xe, cô ghé qua cửa hàng bách hóa mua ít quà biếu, theo đường quen thuộc đến nhà cũ của họ Thẩm.

 

Thấy cô đến, Thẩm lão gia vui mừng khôn xiết:

“Tiểu Ý, con bao lâu đến! Ông nội nhớ con lắm đấy.”

 

Thịnh Ý cũng đáp, trò chuyện mật đôi câu mới đến lý do thật sự khiến cô đến đây.

 

Nghe cô kể xong, Thẩm lão gia cũng sững :

“Lại mắc căn bệnh giống hệt vợ ông năm xưa ?”

 

Thịnh Ý gật đầu:

“Vâng, là ông ngoại con nên con mới .”

 

Thẩm lão gia khẽ lắc đầu cảm thán, thật là hiếm gặp. Nếu phận hiện giờ khiến ông tiện ngoài, thì ông đích xem đứa trẻ đó thế nào .

 

Thịnh Ý hỏi:

“Thẩm lão gia, con đến là hỏi, ông kinh nghiệm gì trong việc chữa căn bệnh đó ạ?”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Nghe đến đây, Thẩm lão gia trầm mặc, ánh mắt thoáng hiện nét đau buồn khi nhớ về bạn đời khuất. Năm , nhà họ Thẩm liên lụy, những năm loạn lạc khiến sức khỏe bà Thẩm ngày càng yếu, cuối cùng bệnh tình cũng cứu .

 

Thấy ông chìm trong ký ức đau thương, Thịnh Ý lập tức thấy hối hận. Là cô quá hấp tấp, vô tình khơi nỗi đau của ông.

 

“Thẩm lão gia, con xin , là con lỡ lời .” Cô cúi đầu áy náy.

 

lúc , Thẩm Yến bước .

Vừa thấy ba vẻ mặt u sầu, còn Thịnh Ý trông đầy áy náy, bà lập tức cao giọng trách móc:

“Thịnh Ý, cô gì ba hả? Sao ông buồn thế ?”

 

 

 

Loading...