Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 192: Mối Quan Hệ Như Nước Với Lửa

Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:12:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm lão gia thấy giọng của Thẩm Yến thì cũng dần thoát khỏi tâm trạng buồn bã.

 

Ông giơ gậy lên đ.á.n.h về phía Thẩm Yến:

 

“Con gái bất hiếu! Ai cho con tới đây hả? Cút! Cút về nhà chồng cho ba!”

 

Thẩm Yến bước cửa ông đ.á.n.h cho mấy gậy, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

 

Ba thật là… vì một ngoài mà đ.á.n.h con gái ruột của . Không còn tưởng Thịnh Ý mới là con ruột của ông chứ!

 

Tức giận bùng lên, Thẩm Yến ôm m.ô.n.g khỏi nhà họ Thẩm.

 

Bị Thẩm Yến quấy một trận, Thẩm lão gia cũng chẳng còn buồn nữa.

 

Ông sang với Thịnh Ý:

 

“Con đừng để bụng nhé, Tiểu Ý. Tuy vợ ông mất mấy chục năm , nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ đến bà . Chuyện trách con , con cũng chỉ cho đứa nhỏ thôi. Chỉ là… đáng tiếc, ông thật sự giúp gì cho con. mà…”

 

Nghe đến đây, đôi mắt Thịnh Ý lập tức sáng lên, cô vội hỏi với vẻ mong chờ:

 

“Ông Thẩm, nhưng mà ạ?”

 

Ông thở dài:

 

mà, con thể đến hỏi giáo sư Cốc của đại học y Kinh Thị. Người tính tình quái gở, nhưng nếu ý định của con, ông nhất định sẽ giúp.”

 

Thịnh Ý ngẩn :

 

“Ông Thẩm, chẳng lẽ giáo sư Cốc nghiên cứu cách chữa căn bệnh ?”

 

Ông gật đầu:

 

“Nói thật với con, ông chính là trai của vợ quá cố của . Năm xưa giáo sư Cốc chỉ là một thanh niên nghèo, thi đỗ đại học từ vùng nông thôn. Thấy em gái ở nhà một , sợ bà tuổi còn xuân sắc mà ức hiếp, nên đưa bà lên Kinh Thị. Khi đó ông còn trẻ, đầy kiêu ngạo. Ngay từ đầu gặp cô , ông đem lòng yêu sâu đậm.”

 

Chuyện đó, ông nhắc , Thịnh Ý cũng hỏi thêm.

 

Trong lòng cô nghĩ thầm: Nếu tính như thì giáo sư Cốc chẳng vợ của ông Thẩm ?

 

Cô khẽ gật đầu:

 

“Ông Thẩm, với mối quan hệ của ông với giáo sư Cốc, mời ông đến nhà chắc cũng khó nhỉ?”

 

Thịnh Ý thật phiền ông, nhưng cô cũng từng , thậm chí từng gặp vị giáo sư , chính là dự tiệc ở nhà bà Giang.

 

Giáo sư Cốc là cao ngạo, ai gặp là gặp . Còn Thịnh Ý, chỉ là một kẻ vô danh, ngay cả cổng trường đại học y Kinh Thị cô cũng nổi, nên đành hết cách.

 

Ông , gượng:

 

Quan hệ giữa ông và lão Cốc… thật sự là… khó , nhưng ông vẫn nhận lời:

 

“Ông mà mời thì ông lập tức đến ngay.”

 

Mắt Thịnh Ý sáng lên, quả nhiên, quan hệ là chuyện dễ dàng hơn hẳn. Thân phận em rể đúng là ích thật.

 

Ông cô cứ về phòng nghỉ ngơi, đợi giáo sư đến hãy tiếp.

 

Thịnh Ý cũng thấy mệt nên đồng ý. Cô nửa tiếng thì tiếng ai đó ngoài sân vang dội:

 

“Cái lão họ Thẩm c.h.ế.t ? chạy cả quãng đường tới đây là để hóng tang đấy!”

 

Thịnh Ý thấy giọng to như sấm, cảm thấy kỳ lạ, nhưng đoán chắc đây chính là giáo sư Cốc, liền vội vàng xuống phòng khách. Quả nhiên, xuống thấy ông đang đó.

 

Giáo sư Cốc dường như cũng nhận cô, ông chào hỏi:

 

“Con nhóc cũng ở đây ?”

 

Thịnh Ý nhanh nhẹn chào :

 

“Chào giáo sư Cốc ạ.”

 

Ông chỉ phất tay, gì thêm, ngẩng đầu hét lên hướng tầng hai:

 

“Cái lão họ Thẩm , c.h.ế.t hẳn ? C.h.ế.t thì lên nha!”

 

Thịnh Ý bên cạnh mà hổ . Sao mối quan hệ của họ giống vợ, em rể tí nào, mà giống… kẻ thù g.i.ế.c em gái thì đúng hơn.

 

Giáo sư vẫn đang mắng thì Thẩm lão gia vứt cả gậy, hấp tấp chạy từ tầng hai xuống:

 

“Anh , nhỏ thôi, đừng để thấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-192-moi-quan-he-nhu-nuoc-voi-lua.html.]

Ông khúm núm, giọng mang chút nịnh nọt. Thịnh Ý bên mà tròn mắt, oai phong của ông quả thật khủng khiếp!

 

Giáo sư hừ lạnh:

 

“Sợ ai hả? Có ai chứ! ngay lão già nhà ông c.h.ế.t , lừa tới gì nữa đây?”

 

Ông sang thấy Thịnh Ý xuống, liền hổ vô cùng. Nếu con bé rằng giáo sư Cốc tưởng ông sắp c.h.ế.t nên mới chạy tới, chắc ông còn mặt mũi nào mất.

 

Ông thở dài, đúng là già , đến mặt mũi cũng giữ nổi.

 

Thịnh Ý thấy ông khó xử, liền vội :

 

“Giáo sư Cốc, là con nhờ ông Thẩm mời ông tới, ông đừng trách ông .”

 

Giáo sư hừ một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng trút giận lên cô.

 

Ông hỏi thẳng, giọng nhạt:

 

“Tìm chuyện gì?”

 

Thịnh Ý nhanh chóng lấy sổ ghi chép đưa:

 

“Là thế ạ, ở làng nơi con công tác một đứa bé mắc bệnh giống hệt bà Cốc …”

 

Cô kể tỉ mỉ về tình trạng của Phúc Mãn, cũng như quá trình điều tra, tìm manh mối liên quan đến ông.

 

Giáo sư cau mày.

 

Quái thật, tình trạng của đứa nhỏ đúng là y hệt em gái ông năm xưa, chẳng sai chút nào. Trên đời chuyện trùng hợp đến thế ?

 

Nghe xong, ông im lặng hồi lâu mới :

 

“Ý cô là hỏi cách chữa bệnh đúng ?”

 

Thịnh Ý gật đầu, thành thật đáp:

 

“Lúc đầu con nghĩ thể chữa, nhưng mới bệnh phức tạp hơn con tưởng nhiều. Thẩm lão gia ông nghiên cứu phương pháp điều trị, nên con mặt dày nhờ ông mời ông đến chỉ giáo.”

 

Giáo sư liếc ông một cái sắc như dao, bình thản :

 

“Cô nhờ ông mời ? Coi như nhầm . Được thôi, bệnh chữa , nhưng một điều kiện.”

 

Thịnh Ý vội đáp:

 

“Ông cứ , điều kiện gì con cũng chấp nhận.”

 

Giáo sư chỉ quyển sổ:

 

đích gặp đứa bé đó, và chính tay điều trị cho nó.”

 

Thịnh Ý vui mừng khôn xiết, đây mà gọi là điều kiện ư? Cô mỉm rạng rỡ:

 

“Có ông đích tay thì còn gì bằng, với con, đó là điều mong nhất!”

 

Thẩm lão gia cũng nhanh miệng nịnh:

 

“Tấm lòng vẫn rộng lượng như xưa.”

 

Giáo sư đập bàn cái rầm:

 

“Cần ông chắc? Cút cho khuất mắt, tên bất tử!”

 

Thẩm lão gia tuy tức tối nhưng dám phản ứng, đây là nhà ông mà, ông cút bây giờ?

 

Thịnh Ý chỉ toát mồ hôi. Nếu cô mối quan hệ giữa hai như nước với lửa thế , dù cho vàng cô cũng dám nhờ ông Thẩm mời.

 

May , đến bữa tối, giáo sư cũng chịu ăn yên , nổi giận nữa.

 

Sáng hôm , Thịnh Ý liền đưa ông tới thôn Tiểu Ngưu.

 

Thẩm lão gia thấy vợ rời , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Ông lẩm bẩm với Phúc quản gia:

 

“Cái lão Cốc Thiết Ngưu , bản thì vợ con ly tán, còn dám chê . Dù cũng con đàn cháu đống, vẫn hơn ông nhiều chứ!”

 

Phúc quản gia chỉ toát mồ hôi, lão gia cũng chỉ dám lén lưng thôi.

 

 

 

Tửu Lâu Của Dạ

 

Loading...