Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 193: Ông Có Phải Đã Làm Mất Con Của Em Gái Tôi Không?
Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:12:35
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại thôn Tiểu Ngưu, Thịnh Ý đưa giáo sư Cốc đến làng. Ban đầu, Lưu trưởng thôn còn ngơ ngác, đến khi cô giới thiệu phận của ông thì sững .
Trời đất ơi! Đây chẳng là giáo sư của đại học y Kinh Thị đó ! Một học thức cao ngất thế mà tới cái làng nhỏ của họ, bảo ông Lưu bối rối đến lắp bắp, nên gì cho .
Thịnh Ý thấy trưởng thôn như , bèn dứt khoát bảo ông chuẩn chỗ ở.
Lưu trưởng thôn suy nghĩ một lúc, giờ trong thôn chỉ còn căn nhà cũ vốn là phòng khám đây là thể dùng . Ông dọn dẹp sơ qua, để tạm chiếc giường trong phòng quan sát giường nghỉ.
Chăn gối thì theo lời Thịnh Ý, mua mới hết, tiền tất nhiên là cô bỏ .
Giáo sư Cốc vốn thích mấy chuyện hình thức rườm rà, ông xem bệnh nhân .
Thịnh Ý sợ ông đường mệt, định ông nghỉ ngơi chút, nhưng ông nhất quyết chịu. Không còn cách nào, cô đành đưa ông tới nhà thợ mộc Lý.
Vợ của thợ mộc Lý, Hà Hoa hôm nay lên trấn để đ.á.n.h bông chăn.
Sắp sang xuân , chăn bông năm ngoái của Phúc Mãn còn ấm, bà mang đ.á.n.h cho dày, đắp mới đủ ấm.
Thợ mộc Lý thấy Thịnh Ý đến, mừng rỡ đón .
Thịnh Ý giới thiệu:
“Đây là giáo sư Cốc của đại học y Kinh Thị. Ông từng kinh nghiệm điều trị căn bệnh giống như của Phúc Mãn. Lần lên Kinh Thị thỉnh giáo, ông nên đích đến xem bệnh cho thằng bé.”
Nghe đối phương là giáo sư đại học, thợ mộc Lý căng thẳng đến mức tay nên để . Ông run run đưa tay định bắt, nhưng nghĩ là dân nông, tay đầy chai sạn bẩn thỉu, liền vội lau lên quần áo, kịp bắt thì giáo sư Cốc thẳng trong.
Thịnh Ý nhẹ, trấn an:
“Giáo sư Cốc nóng tính, chú Lý đừng để bụng nhé.”
Thợ mộc Lý chỉ gật gật đầu, lúng túng theo cô trong.
Trong phòng, Phúc Mãn đang nửa tựa lưng tường, đắp chăn dày, tay cầm một quyển sách say sưa.
Thấy Thịnh Ý bước , thằng bé vui mừng nhảy khỏi chăn:
“Chị Thịnh Ý, chị về !”
Nói xong, sang ông lão cùng một cái, tò mò.
Thịnh Ý để ý, cô khẽ xoa đầu :
“Sao sách đấy? Hôm nay thấy trong thế nào, khỏe ?”
Phúc Mãn gật đầu:
“Hôm nay em khỏe lắm. Mấy hôm chợ phiên, thấy bán sách, em mua một quyển.”
Nói , nó chìa cuốn sách cho Thịnh Ý xem.
Cô qua bìa, là một cuốn danh tác nổi tiếng.
“Vậy thì , khi nào khỏe cứ thêm, ích cho em đấy.”
Phúc Mãn gật đầu lia lịa. Không hiểu dạo thích sách. Cứ mở sách là thấy trong tràn đầy sức lực, còn nếu thì ngứa ngáy khó chịu như kiến bò khắp .
Trước sức khỏe yếu quá, ăn cơm còn sức, huống chi sách. Sau khi Thịnh Ý điều trị, cơ thể khá hơn nhiều, mới phát hiện sở thích sách.
Hai chuyện một lúc, Thịnh Ý mới nhớ cô còn giới thiệu giáo sư Cốc.
Cô định mở miệng thì thấy ông vẻ khác thường.
Giáo sư Cốc đang c.h.ế.t lặng, đôi mắt trừng to, Phúc Mãn trân trối như thôi miên.
Thịnh Ý khẽ gọi:
“Giáo sư Cốc… giáo sư Cốc?”
Cô gọi đến năm , ông mới giật hồn.
Ông kích động thốt lên:
“Giống quá! Giống y như đúc!”
Thịnh Ý sững sờ, giống cái gì cơ? Sao cô hiểu gì cả.
Giáo sư Cốc lúc mới nhận thất thố, cố gắng lấy bình tĩnh.
Thịnh Ý và Phúc Mãn , đều thấy khó hiểu, chỉ đành cùng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-193-ong-co-phai-da-lam-mat-con-cua-em-gai-toi-khong.html.]
Phúc Mãn là đứa bé hiểu chuyện, ông lão hẳn là đến chữa bệnh cho , liền ngoan ngoãn gọi:
“Giáo sư Cốc ạ.”
Hiếm hoi , gương mặt cứng nhắc của giáo sư giãn , ông khẽ:
“Gọi là ông Cốc , hoặc Cốc gia gia cũng .”
Phúc Mãn lập tức gọi:
“Cốc gia gia.”
Nghe xong, giáo sư bật , vui vẻ gật gù:
“Tốt, lắm!”
lúc đó, vợ thợ mộc Lý, Hà Hoa từ trấn trở về, ôm theo chiếc chăn bông bước . Vừa thấy Thịnh Ý, bà niềm nở:
“Bác sĩ Thịnh tới !”
Giáo sư Cốc vô thức sang . Chỉ một cái liếc, ông lập tức sững sờ, mắt mở to, cứng đờ.
Trời ơi… là Tiểu Liên!
Ông run rẩy, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn :
“Tiểu Liên… Tiểu Liên về !”
Hà Hoa ngớ , hiểu chuyện gì, sang chồng, ánh mắt đầy nghi hoặc như hỏi:
“Ông là ai thế?”
Thợ mộc Lý vội vàng giới thiệu:
“Giáo sư Cốc, đây là vợ , Hà Hoa. Còn Hà Hoa, đây là giáo sư Cốc, ông tới xem bệnh cho con đấy.”
Hà Hoa đối phương là giáo sư, còn là đến chữa bệnh cho con trai , lập tức quên hết vẻ lạ lùng của ông, niềm nở chào:
“Chào giáo sư Cốc ạ.”
giáo sư Cốc vẫn chằm chằm bà, đôi mắt như dán lấy, mãi một lúc lâu mới chậm rãi đưa tay lau khóe mắt ươn ướt.
Ông cất giọng run run hỏi:
“Cô… năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Hà Hoa ngạc nhiên, hiểu ông hỏi chuyện , nhưng vẫn thật thà đáp:
“ cũng nhớ rõ lắm… chắc ba mươi lăm tuổi.”
Giáo sư Cốc âm thầm tính toán, tuổi đó cũng khớp. Ông hỏi tiếp:
“Ba cô là ở ? Giờ còn sống ?”
Thịnh Ý đến đây thì thấy , liền khẽ huých ông, hiệu đừng hỏi nữa, nhưng giáo sư Cốc hất tay cô , kiên quyết Hà Hoa, ánh mắt đầy chấp niệm.
Thịnh Ý đành gượng, sang Hà Hoa hiệu xin . Hà Hoa thì chẳng để bụng, chỉ ngập ngừng đáp:
“Thật … chuyện hồi nhỏ quên nhiều lắm. chỉ nhớ hình như từng cha , nhưng họ mất sớm, lang thang khắp nơi. Sau đó lạc tới thôn Tiểu Ngưu, cha nhà họ Lý cưu mang, Lý cũng thương , nên chúng nên duyên vợ chồng.”
Nghe xong, trong lòng giáo sư Cốc dâng lên một nỗi xót xa. Nếu thì phụ giống con gái của em gái ông, Tiểu Liên. gương mặt … giống quá, giống đến tám phần, như thể khắc từ cùng một khuôn!
Còn thằng bé Phúc Mãn thì vài phần giống Tiểu Liên, hơn nữa căn bệnh của nó còn y hệt như bệnh năm xưa của em gái ông.
Giáo sư Cốc càng nghĩ càng thấy rợn .
Không , ông gọi điện cho lão họ Thẩm , cái lão già c.h.ế.t tiệt hỏi cho lẽ.
Trong lòng nặng trĩu chuyện , ông còn tâm trí xem bệnh cho Phúc Mãn nữa, chỉ hỏi trong thôn chỗ nào điện thoại.
Thịnh Ý hiểu đầu đuôi , nhưng thấy cũng trong lòng ông đang rối bời, bèn đưa ông lên thị trấn gọi điện.
Thực trong lòng cô cũng lờ mờ đoán chút ít. Cái cách giáo sư Cốc Hà Hoa, rõ ràng là ông thấy quen thuộc. Mà Phúc Mãn mắc đúng căn bệnh của em gái ông…
Tửu Lâu Của Dạ
Càng nghĩ, Thịnh Ý càng thấy hoang mang, lắc mạnh đầu để xua những suy đoán dám nghĩ tiếp.
May lúc đó xếp hàng gọi điện cũng đông, chỉ đợi hơn mười phút là đến lượt.
Giáo sư Cốc nôn nóng cầm ống , điện thoại thông, ông gầm lên:
“Lão họ Thẩm ! Nếu ông còn c.h.ế.t thì mau cút đến đây mà xem! Có ông mất con gái của em hả!”
Chưa đợi đầu dây bên kịp phản ứng, ông cạch một tiếng, dập máy luôn.
Bên , Thẩm lão gia tức đến mức tim đập thình thịch. Cái lão họ Cốc c.h.ế.t tiệt ! Ăn nhiều muối quá rảnh rỗi hả? Không chịu yên kiếm chuyện với ông!