Giáo sư Cốc Thịnh Ý đầy kinh ngạc:
“Quan niệm trị liệu của cô phần còn vượt cả phương án của , mà hầu như tác dụng phụ nào. Chỉ là cô vẫn còn thiếu một vị t.h.u.ố.c để củng cố gốc thể. Vị t.h.u.ố.c là đặc biệt nghiên cứu, chuyên dùng cho những mắc chứng hư nhược như thế.”
Ông cảm khái tiếp:
“Bao năm nay, từng gặp ai mắc bệnh giống hệt em gái . Bài t.h.u.ố.c chỉ từng thử cho vài thể trạng yếu, hiệu quả tệ, nhưng cũng chẳng dám chắc thể chữa khỏi .”
Thịnh Ý hiểu , hóa khi giáo sư Cốc nghiên cứu phương pháp , ông vẫn dịp thực hành thật sự, nên thể đảm bảo kết quả.
Giáo sư bảo cô một nữa về nguyên lý châm cứu của .
Càng , ánh mắt ông càng sáng rực.
“Tuyệt diệu! Thật sự tuyệt diệu! Nếu kết hợp thế thì tác dụng phụ trong phương t.h.u.ố.c của cũng triệt tiêu .”
Trước đây, giáo sư Cốc vốn định dùng phương pháp kích thích mạnh để giúp Phúc Mãn hồi phục sinh khí, kết hợp t.h.u.ố.c bổ, nhưng cách thể để di chứng. Giờ thêm liệu pháp châm cứu của Thịnh Ý, vấn đề đó giải quyết.
Giáo sư Cốc tấm tắc với ông Trịnh:
“Ông đứa cháu gái đúng là giỏi giang quá, còn nhận cô học trò nữa cơ.”
Ông Trịnh ngạc nhiên:
“Lão Cốc, ông thật chứ? là tin thật đấy nhé?”
Giáo sư Cốc nghiêm mặt đáp:
“Tất nhiên là thật . Có điều, chẳng ông nên tự dạy cô ?”
Ông Trịnh chỉ khẽ thở dài:
“Ông cũng đấy, với phận của bây giờ, tương lai sẽ , thể cho nó gì .”
Giáo sư Cốc hiểu ngay, ông Trịnh là đang gửi gắm cháu gái cho ông dẫn dắt. Dù ông vẫn xem xét thêm, chờ một thời gian điều trị, xem bệnh của Phúc Mãn tiến triển thế nào mới quyết định.
Vốn chỉ định đến thăm vài ngày, nên lúc giáo sư Cốc chỉ xin nghỉ một tuần, nhưng thấy bệnh tình tiến triển, ông dứt khoát xin thêm một tháng phép để ở .
Sau khi điều chế xong bài thuốc, ông cho Phúc Mãn uống vài ngày, kết hợp với châm cứu của Thịnh Ý. Quả nhiên, sức khỏe của thằng bé lên trông thấy.
Hai mừng rỡ, tiếp tục kiên trì suốt một tháng, khi giáo sư Cốc bắt mạch, ông khỏi xuýt xoa, mạch tượng của Phúc Mãn mạnh mẽ hơn hẳn .
Tửu Lâu Của Dạ
Bây giờ thằng bé chỉ ăn uống bình thường, mà còn sách lâu hơn, da dẻ hồng hào, hình bắt đầu da thịt, thậm chí còn cao lên chút ít.
Dù đổi rõ rệt, nhưng là tín hiệu cực .
Người vui nhất đương nhiên là vợ chồng thợ mộc Lý và Hà Hoa. Nhìn con trai dần khỏe mạnh, họ xúc động đến suýt .
Thấy bài t.h.u.ố.c hiệu quả, giáo sư Cốc cũng an tâm hẳn. Trước khi rời , ông còn một việc lớn, chính thức hỏi Thịnh Ý bái ông sư phụ .
Thịnh Ý dĩ nhiên vui mừng đồng ý.
Trong suốt một tháng qua, hai cùng chữa trị cho Phúc Mãn, ông vô tình dạy cho cô nhiều điều, cô rõ trình độ y học của ông sâu rộng hơn gấp bội.
Thịnh Ý mừng rỡ, tự tay chuẩn lễ bái sư, cung kính quỳ xuống lễ nhận thầy.
Giáo sư Cốc vui mặt, trang trọng nhận cô học trò. Sau khi Thịnh Ý dập đầu bái sư, ông cũng long trọng tặng cô một món lễ vật, một cuốn y thư cổ trông vô cùng giản dị.
Theo lời ông, đây là bí thư gia truyền của nhà họ Cốc, lưu từ đời tổ tiên. Nghe , thuở xưa tổ tiên nhà họ Cốc từng ngự y trong hoàng cung.
Thịnh Ý quý cuốn sách như báu vật, rảnh là mang nghiền ngẫm.
Sau khi thu nhận đồ xong, giáo sư Cốc nấn ná thêm, trở kinh thành.
Tiễn ông xong, Thịnh Ý tiện đường ghé thăm Lư phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-195-nhan-hoc-tro.html.]
Bà Lư thấy cô đến thì mừng rỡ mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Tiểu Ý, cuối cùng con cũng tới . Đống mặt nạ bùn con gửi đây bán hết sạch đấy. Đây là tiền bán hàng, con cầm lấy .”
Thịnh Ý đếm, chỉ mỉm nhét luôn túi.
Thấy cô nhận tiền, Lư phu nhân mới tiếp lời:
“Các chị em của dì vẫn hỏi suốt, dạo con thêm ?”
Thịnh Ý thật lòng đáp:
“Gần đây con bận giúp giáo sư Cốc chữa bệnh cho một đứa nhỏ, nên kịp thêm, nhưng con vẫn còn chút hàng tồn, một tuần nữa con sẽ mang qua cho dì.”
Lư phu nhân tươi:
“Vậy thì quá .”
Hai đang trò chuyện thì Trương Lệ Lệ dắt tay Lục Yến Yến bước .
Lục Yến Yến ngờ Thịnh Ý cũng ở đây, thoáng ngạc nhiên, lập tức nhếch môi đầy thách thức. Gần đây cô dùng mặt nạ bùn đều đặn, da trắng hẳn , trong lòng tự đắc, giờ cô cũng chẳng kém gì Thịnh Ý, thậm chí sắp vượt qua .
Thịnh Ý chẳng buồn để ý, cũng đối đầu.
Lư phu nhân thấy hai đó bước , mặt liền sa sầm. Bà vốn thích con dâu chơi với cái cô Lục Yến Yến , loại con gái hổ.
Trương Lệ Lệ cũng chồng thích, bèn kéo Yến Yến phòng cho xong chuyện.
Lư phu nhân vốn đang vui, giờ bực bội, thở dài than thở với Thịnh Ý:
“Con dâu dì hiểu kiểu gì, cứ quấn lấy con bé Yến Yến đó. Đã còn vụng trộm giúp nó xin việc ở hợp tác xã. Dì thấy là ngứa cả mắt, sợ nó con bé hư mất.”
Thịnh Ý chỉ khẽ mỉm , bình luận. Dù , thể chê con dâu , nhưng cô là ngoài thì tiện thêm.
Trong phòng, Lục Yến Yến thản nhiên hỏi:
“Bà chồng của cô với Thịnh Ý thật nhỉ?”
Trương Lệ Lệ nhún vai:
“Trước khi gả đây họ quen . Nói thật, con nhỏ đó cũng thủ đoạn, chỉ là một nữ thanh niên trí thức mà dám leo lên quan hệ với chồng , nhưng dù xuất vẫn hơn, cô thể so với những gia thế như chúng .”
Lục Yến Yến nhếch môi , hài lòng với câu .
Lúc đó, Thịnh Ý đột nhiên hắt một cái.
“Hắt xì!”
Lư phu nhân giật :
“Ôi chao, tự dưng hắt ? Đừng bảo là cảm nhé?”
Thịnh Ý xoa mũi, đáp:
“Không ạ, chắc là nhà đang nhớ con đấy.”
Lư phu nhân bật :
“Thế thì , thôi con về nghỉ . À, dì chuẩn ít quà cho gia đình con, mang về giúp dì nhé.”
Thịnh Ý gật đầu nhận lấy, đó về.
Lễ qua lễ , qua mới bền lâu, như thế tình cảm mới càng thiết.
Thịnh Ý xách đồ về thôn Tiểu Ngưu, nhưng tới điểm tập trung thanh niên trí thức, cô liền thấy một bất ngờ xuất hiện.