Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 198: Nhân Tình

Cập nhật lúc: 2025-12-08 05:55:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời dứt, cả Lư phu nhân và Thịnh Ý đều ngẩn , đặc biệt là Thịnh Ý, vẻ mặt cô lúc đúng là khó mà tả nổi.

 

Lư phu nhân cô, hiệu bằng ánh mắt: Cái bán ?

 

Thịnh Ý khẽ gật đầu.

 

Lư phu nhân hiểu ý ngay, bình thản với Lục Yến Yến:

“Một lọ 180 đồng, cô mua thì trả tiền luôn nhé.”

 

Mặt Lục Yến Yến lập tức cứng đờ, tăng giá nữa ? Trước đây chẳng 150 đồng một lọ thôi ? Lần tăng thêm 30!

 

Trong lòng cô xót xa thôi, nhưng nghĩ đến việc thể trắng da, cuối cùng vẫn nghiến răng, móc tiền đưa.

 

Lư phu nhân nhận lấy 180 đồng, từ trong bao lục lọi một lúc lâu mới lấy một lọ vỏ dính bẩn, đưa cho cô .

 

Lục Yến Yến mấy bận tâm, vui vẻ ôm lấy lọ kem bùn, còn ân cần đưa quà biếu cho Lư phu nhân:

 

“Dì Lư, con tới là để cảm ơn Lệ Lệ. Nhờ mà con mới xin việc ở cửa hàng cung tiêu, giờ mỗi tháng tận 30 đồng, còn cả phúc lợi nữa. Không thì con mua nổi lọ bùn dưỡng da .”

 

Càng , cô càng đắc ý. Liếc Thịnh Ý một cái, Lục Yến Yến thêm giọng chua chát:

 

“Phụ nữ đúng là gả cho . Nếu lấy nhà họ Mạnh, con thể sống sung sướng, thảnh thơi như bây giờ.”

 

Lư phu nhân thấy liền chướng tai, bà giả vờ hỏi như vô tình:

 

, Tiểu Ý, công việc ở bệnh viện của con một tháng bao nhiêu tiền lương nhỉ?”

 

Thịnh Ý liền hiểu ngay, phối hợp đáp:

 

“Vâng, giờ con 68 đồng một tháng, chắc vài tháng nữa còn tăng thêm.”

 

Nói xong, cô và Lư phu nhân đồng loạt nhấc cốc lên uống nước.

 

Mặt Lục Yến Yến lập tức méo xệch. Cô ngờ công việc vất vả mới còn kém hơn Thịnh Ý. nhanh chóng tự an ủi: Chị lương cao thì , vẫn sống ở nông thôn thôi.

 

Nghĩ , Lục Yến Yến thấy thắng.

 

“Chị ơi, lương cao hơn em thì ích gì, ở quê khổ lắm. Hay là thế nhé, em giới thiệu cho chị quen trưởng khoa Cao ở xưởng đồ hộp, ông điều kiện cũng lắm đó. Chị xem tìm hiểu , đừng là em giúp chị nha…”

 

Lư phu nhân đến trưởng khoa Cao thì lập tức nhíu mày. Bà định mở miệng phản đối, Thịnh Ý bình tĩnh :

 

“Không cần , cô để dành ông cho tái giá .”

 

Sắc mặt Lục Yến Yến lập tức sầm . Câu rõ ràng là châm chọc.

 

Lư phu nhân nhân cơ hội thẳng:

 

“Nhà còn tiếp khách, cô về .”

 

Lục Yến Yến còn kịp phản bác, đuổi khéo khỏi cửa, đành tức tối bỏ .

 

Lư phu nhân theo bóng lưng cô , kìm nổi mà lật mắt một cái:

 

“Tiểu Ý, đừng tin cô bậy. Cái ông trưởng khoa Cao đó năm nay năm mươi tuổi, năm đứa con, đứa nhỏ nhất mới sáu tuổi. Ông kết hôn mấy mà chẳng hiểu ai cũng bỏ . Tiền lương thì chỉ đủ nuôi con, lấy tiền mà cưới vợ. Cô em gái của con đúng là tâm địa .”

 

Thịnh Ý mỉm , để bụng. Cô chỉ thấy Lục Yến Yến thật ngốc nghếch đến buồn .

 

Lư phu nhân lắc đầu, đưa tiền cho cô:

 

“Hừ, những khác đến mua thì dì bán giá gốc, coi như nể mặt, lấy thêm. Còn con nhà Mạnh thì khác, mỗi dì đều tăng giá. Mạnh phu nhân thì dì cộng thêm ba mươi, còn Lục Yến Yến thì sáu mươi.”

 

Hai phá lên.

 

Cười xong, Lư phu nhân thở dài:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-198-nhan-tinh.html.]

“Gần đây nhà họ Mạnh nhiều trò lắm. Từ lúc viện trưởng Mạnh giáng chức xuống trưởng khoa, ông vẫn cam tâm, gây chuyện ở bệnh viện mãi, kết quả chẳng gì.

Giờ tính chuyển sang cục vệ sinh, mà còn đó, lão Dương nhà dì đang ở vị trí cao nhất bên đó, xem họ đang nhắm chỗ của ông .”

 

lắc đầu ngán ngẩm, chồng bà vì chuyện mà mấy hôm nay chẳng buồn về nhà.

 

Thịnh Ý xong cũng chỉ cảm thán, ngờ nhà họ Mạnh vẫn chịu yên .

 

Hai tán gẫu thêm vài câu, Thịnh Ý cũng xin phép về.

 

Trước khi về quê, cô ghé qua bệnh viện huyện xem , lâu đến, Hà Tĩnh việc .

 

Từ nhà Lư phu nhân bến xe còn một đoạn, cô thong thả bộ.

 

Chưa bao xa thấy một phụ nữ phịch bên vệ đường, tay ôm ngực, sắc mặt tái mét, thở dốc từng .

 

Thịnh Ý vội chạy đến:

 

“Dì ơi, dì thế ạ?”

 

Người phụ nữ thấy cô thì vô cùng kích động, gì đó nhưng đau quá thốt nên lời.

 

Thịnh Ý hiểu ngay, liền trấn an:

 

“Dì đừng sợ, con là bác sĩ ở bệnh viện huyện, để con xem qua cho.”

 

Nghe , phụ nữ dường như yên tâm hẳn.

 

Thịnh Ý kiểm tra sơ qua, phát hiện bà hen suyễn nặng, tình hình khá nguy cấp, sắc mặt cô cũng trở nên nghiêm trọng.

 

Cô nhanh chóng tiến hành sơ cứu, cuối cùng mới giúp bà định .

 

Thường thì hen đều mang t.h.u.ố.c theo, cô vội hỏi:

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Dì mang t.h.u.ố.c bên ?”

 

Người phụ nữ yếu ớt chỉ tay về phía chiếc túi đeo. Thịnh Ý hiểu ý, tìm thấy thuốc, giúp bà uống để bà nghỉ thêm một lúc. Cuối cùng, thở bà mới dần định.

 

Người phụ nữ rưng rưng nước mắt:

 

“Cảm ơn cô nhiều lắm, cô gái ! Đây là bộ tiền trong túi , cô cầm lấy . Cho địa chỉ nhà cô, mai nhất định mang quà đến cảm ơn đàng hoàng.”

 

Thịnh Ý lắc đầu:

 

“Không cần ạ, con là bác sĩ của bệnh viện huyện. Cứu là bổn phận, chỉ là trùng hợp ngang qua thôi, đáng gì .”

 

phụ nữ nhất quyết chịu. Bà hiểu rõ, nếu Thịnh Ý, khi qua khỏi.

 

Thấy cô nhận tiền, bà ngẫm nghĩ một lát :

 

“Thế nhé, chồng là trạm trưởng trạm cơ giới nông nghiệp, nhà cô trẻ nào việc ? Nếu phù hợp, thể giới thiệu ở trạm.”

 

Thịnh Ý bật , nhà ai hợp, bỗng nhớ con trai bác Hoa, Lưu Hải Quân.

 

Anh đó cao lớn, khỏe mạnh, tính tình , việc chắc chắn, mà giờ vợ chồng bác Hoa và Lưu trưởng thôn giúp đỡ cô nhiều. Cô luôn báo đáp, nhưng dịp, nay đúng là cơ hội trời cho.

 

Nghĩ , cô ngay:

 

“Con là thanh niên xây dựng nông thôn, trong nhà ai hợp ạ, nhưng con trai trưởng thôn bọn con là , nếu chỗ trống, con thể giới thiệu qua thử.”

 

Người phụ nữ thế khựng , bỗng hiểu lầm rằng Thịnh Ý tình ý với , nên càng tươi, hỏi thêm gì, lập tức đồng ý:

 

“Vậy , về sẽ hỏi chồng. Nếu chỗ, bảo đến. Còn giữ việc lâu thì còn xem bản lĩnh của .”

 

Hai trao đổi địa chỉ xong, mỗi một ngả, nhưng trong lòng Thịnh Ý thấy nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng cơ hội trả ân tình mà cô mang theo bấy lâu.

 

 

 

Loading...