Vương Tố Phân đến khô cả miệng, bà nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục:
“Sau đó thì còn gì nữa, Chu Hồng chẳng còn cách nào khác, đành ly hôn với Lưu Tường. Dân làng bên cạnh thấy cô như ma ám, nên đuổi luôn tên khỏi sổ hộ khẩu của thôn.”
“Bà Lý thì bụng nhận cô về ở cùng. Nói là thu nhận, chứ ai mà hiểu chuyện gì. Chẳng qua là vì con dâu bà , Nhị Nha tổn thương khi sinh đứa con đầu, bao năm nay vẫn m.a.n.g t.h.a.i . Bà Lý thu Chu Hồng về, tám phần là cô sinh cho nhà một đứa con trai thôi.”
Thịnh Ý ngờ rốt cuộc đưa cái tai họa trở về thôn , cô chỉ thấy đau hết cả đầu.
Cô đoán chắc giờ Lưu trưởng thôn cũng đang đau đầu vì chuyện .
Thịnh Ý đang định tìm Lưu trưởng thôn thì Trịnh Thục gọi .
Nhìn sắc mặt Trịnh Thục chẳng mấy , tim Thịnh Ý lập tức trĩu xuống.
Hai con phòng, Trịnh Thục mới hạ giọng hỏi:
“Chuyện tối qua liên quan đến con ?”
Thịnh Ý vốn định giả vờ , nhưng Trịnh Thục tiếp:
“Đừng giả ngốc, đoán cả . Nhà đó hết gọi ông ngoại con đến khám bệnh, gọi con sang thôn bên, bây giờ xảy chuyện như , còn hiểu ?”
Thịnh Ý ngờ đoán trúng thật, cô gãi đầu ngượng nghịu:
“Mẹ, con vẫn bình an mà, đừng lo nữa.”
Tửu Lâu Của Dạ
Trịnh Thục khẽ gõ trán cô:
“Con đúng là gan to bằng trời, chỉ cái gặp may thôi. Lần như nữa, lo c.h.ế.t .”
Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe.
Thịnh Ý cũng cảm xúc của mềm lòng, ngoan ngoãn cúi đầu nhận :
“Mẹ yên tâm, con hứa sẽ như nữa.”
Thấy con nhận sai thật lòng, Trịnh Thục cũng truy hỏi thêm, chỉ lo lắng hỏi:
“Nhỡ họ đem chuyện ngoài thì ?”
Thịnh Ý lắc đầu:
“Mẹ, vốn dĩ là họ hại con, giờ còn sợ , giấu còn kịp chứ. Hơn nữa, dù , khác cũng chỉ nghĩ họ gặp quả báo thôi, chẳng ai trách con , cứ yên tâm.”
Nghe con , Trịnh Thục mới thực sự thả lỏng.
Thấy , Thịnh Ý định tìm Lưu trưởng thôn.
Vừa đến cửa, cô liền thấy Chu Hồng cùng Thặng Oa đang về phía nhà bà Lý.
Chu Hồng cõng theo một bọc lớn, vẻ là mang bộ đồ đạc của đến.
Cô cũng thấy Thịnh Ý. Trong lòng Chu Hồng tràn đầy uất ức, hét lên rằng chính Thịnh Ý hại cô thành thế , nhưng dám.
Cô yên Thịnh Ý một lúc, cho đến khi Thặng Oa giục mới miễn cưỡng bước tiếp.
Thịnh Ý dừng , thẳng đến nhà bác Hoa.
Lúc Lưu trưởng thôn đang trong nhà vò đầu bứt tai, bà Lý đem họa về, ông thật sự đau đầu c.h.ế.t.
Thấy Thịnh Ý đến, trong lòng ông phần nhẹ nhõm, cô gái vốn nhiều chủ ý, nghĩ cách.
“Tiểu Ý , cháu tới đúng lúc lắm. Bác đang rối vụ Chu Hồng đây, cháu ý kiến gì ?”
Thịnh Ý ngẫm nghĩ :
“Ý đồ của bà Lý thì ai cũng . Chỉ là bà miệng là thu nhận, cũng cớ để chỉ trích, nhưng bên nhà đẻ của Nhị Nha thì khác, nếu họ chịu sang đây ầm lên thì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-204-chu-hong-lai-don-ve-thon-tieu-nguu.html.]
Lưu trưởng thôn lắc đầu:
“Không thể . Nhà đó nào quan tâm đến Nhị Nha, đến sống c.h.ế.t của nó còn buồn hỏi, mà vì chuyện mà tới gây chuyện .”
Thịnh Ý nghĩ thấy cũng . Nếu nhà đẻ Nhị Nha chịu , thì ngày xưa bà Lý dám để con trai khổ con bé đến c.h.ế.t.
Tạm thời nghĩ cách gì , Lưu trưởng thôn sợ cô thấy khó xử nên đổi chủ đề:
“Tiểu Ý, mới nhớ, cũng nhờ cháu giới thiệu Hải Quân trạm cơ giới. Nhờ thằng bé giúp xoay vòng vật tư, vụ trồng d.ư.ợ.c liệu của thôn mới thiếu phân bón. Mấy thôn khác thì may mắn thế.”
Thịnh Ý mỉm :
“Anh Hải Quân dạo việc ở đó thế nào ạ?”
Lưu trưởng thôn lập tức tươi:
“Làm lắm! Lãnh đạo quý mến, bản chịu khó, việc đấy. Giờ nó còn chuyển biên chế chính thức đấy.”
Thịnh Ý cũng mừng cho . Hai chuyện thêm một lúc cô về phòng khám.
Trên đường về, cô vẫn nghĩ mãi về chuyện của Chu Hồng, việc thể giải quyết trong chốc lát .
Nếu đuổi Chu Hồng khỏi làng, nhất định khiến cô phạm thật lớn, chứng cứ trong tay mới . Việc từ từ tính.
Những ngày gần đây, trong thôn bước thời kỳ nông nhàn, ruộng đất cày xong, lúa mạch gieo, phân bón cũng bón đủ, hạt giống d.ư.ợ.c liệu xuống đất.
Giờ những việc còn ngoài đồng đều là của đàn ông, mà việc đủ chia cho từng nhà.
Đàn bà con gái trong làng đều rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì dễ sinh chuyện, phòng khám của Thịnh Ý mấy hôm nay bận trị thương cho mấy phụ nữ đ.á.n.h .
Thịnh Ý thấy , liền nghĩ tìm việc gì cho họ .
Núi làng tuyết tan, khắp nơi hoa dại nở rộ, cô chợt nghĩ là tổ chức cho lên núi nhặt sản vật.
mùa măng mọc, mà cô nhớ núi cả một rừng tre.
Thịnh Ý thấy ý tưởng khá , chiều tan việc liền đến với Lưu trưởng thôn.
Lưu trưởng thôn xong thấy cũng , dự định sáng mai nhờ bác Hoa gọi trong thôn đào măng.
Chỉ điều ông băn khoăn:
“Đào măng thì cũng chỉ một hai hôm, cùng lắm đủ ăn một thời gian ngắn, chứ thể lâu dài .”
Thịnh Ý xua tay:
“Bác Lưu, ý cháu . Lần đào măng, ai để ăn thì cứ để, nhưng phần lớn măng thu về nên nộp cho đội sản xuất. Cháu tính đem măng măng chua đem bán.”
Lưu trưởng thôn , mắt liền sáng rực, đúng là ông chỉ lo chuyện nhỏ mắt, từng nghĩ xa đến thế.
“Ý kiến đấy, chỉ là trong thôn ai cũng vụng về, e rằng chuyện muối măng nhờ bên nhà cháu giúp .”
Thịnh Ý gật đầu:
“Chuyện đó cháu lo , đến lúc cháu sẽ nhờ cô Lục sang phụ trách.”
“Với , cháu còn một ý nữa, phòng chế biến d.ư.ợ.c liệu của thôn bỏ lâu nay, cháu nghĩ nên khởi động .”
Lưu trưởng thôn ngạc nhiên:
“ t.h.u.ố.c đều chế biến xong hết , khởi động để gì? Bác còn định dùng phòng để muối măng cơ mà.”