Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 212: Nàng không còn yêu ta nữa

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:37:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lũ tiểu gia hỏa tụ họp chơi đùa với món đồ chơi, ríu rít trò chuyện.

Thẩm Chỉ và Lâm Tranh đem bộ cá lớn ướp muối, treo lên cá khô.

Xử lý xong hết cá, lúc rảnh rỗi, nàng nghĩ bàn sưởi ngày nào cũng ấm áp, dùng thì thật uổng phí, bỗng nhiên nàng nảy một chủ ý.

Trong gian của nàng cất giữ một ít men rượu, nên nàng quyết định nấu một nồi rượu nếp cho lũ tiểu gia hỏa dùng.

Bận rộn trong bếp hồi lâu, nàng hấp một nồi cơm to.

Cơm nguội, nàng rắc men rượu lên cơm một cách đồng đều, đó trộn cơm và men rượu cho hòa quyện , dùng sức nén chặt .

Trong lúc chế biến dính chút dầu mỡ nào.

Xong xuôi, nàng phủ lên cơm một lớp vải sa, đó đắp thêm một tấm chăn dày.

Cuối cùng, nàng đặt nồi cơm một góc gầm bàn .

“Mẫu , vì đặt cơm ở chỗ ? Nơi ấm áp như , sợ rằng sẽ hỏng mất.”

, nơi còn nóng hơn cả ngày hè, e là mai hỏng .”

Chỉ Chỉ : “Đây là cơm để ăn ngay, là mẫu đang món ngon cho các con đó, qua hai ngày nữa các con sẽ rõ.”

“Món ngon ư…”

Chu Cẩm Niên xổm gầm bàn , hiếu kỳ chằm chằm: “Mẫu , bên trong thêm thịt ạ? Đó là món ngon gì ?”

“Món khi xong sẽ vị ngọt, đồ quỷ nghịch ngợm , con đừng đụng lung tung đấy.”

“Vâng… con sẽ chạm…”

Mộc Mộc trừng đôi mắt tròn xoe mãi thôi, dù đó là thứ gì, nhưng sắp chảy nước dãi .

Chu Cẩm Chu về phía Thẩm Chỉ: “Mẫu , cái đang rượu nếp ?”

Thẩm Chỉ khẽ gõ lên cái đầu nhỏ của : “Thông minh! Trước đây từng dùng qua ?”

“Chưa từng, nhưng , khi nhiều lương thực đến thế để rượu nếp, cũng thời gian.”

Thẩm Chỉ: “Chờ xong, mẫu sẽ nấu rượu nếp hầm trứng gà cho con ăn.”

“Vâng!”

Lâm Tranh tuy trong lòng hiếu kỳ, song bà hỏi thêm, chỉ cần là thứ con dâu , thì thể nào ngon!

Màn đêm buông xuống, Thẩm Chỉ và Lâm Tranh chuẩn bữa tối, Ngưu Ngưu cha nó đón về nhà.

Lúc bọn họ đến, ai nấy đều hân hoan vui vẻ, bắt ít cá.

Hiện giờ khí trời giá lạnh, cá thể để đông cứng, giữ cả một mùa đông.

Lưới cũng bọn họ thu dọn sạch sẽ, dính chút cỏ dại nào.

“Mẫu , hôm nay chúng dùng bữa gì? Có cần chúng con phụ giúp ?”

Lũ tiểu gia hỏa thể yên, lũ lượt kéo phòng bếp.

Trên bếp lò đang hầm một nồi cá.

“Không việc của các con, cá sắp hầm xong , chốc nữa là khai tiệc.”

Ngửi thấy hương vị cay tê nồng nàn trong phòng bếp, lũ tiểu gia hỏa chảy nước dãi ròng ròng.

Khi trời tối hẳn, Chu Trường Phong cùng phụ trở về.

“Chỉ Chỉ… Chỉ Chỉ… mau đây!”

Chu Trường Phong kích động hô lớn hai tiếng bên ngoài, thấy động tĩnh, đều chạy ùa .

Vừa đến sân, thấy hai con vật khổng lồ mặt đất, ai nấy đều sững sờ.

Một con nai rừng, và… kinh ngạc , đó là một con gấu!!

Thẩm Chỉ kinh hãi nín thở: “Hai … hai thế nào ? Trên thương ? Hả?”

“Hai dám săn gấu chứ? Thứ hung mãnh đến ! Chẳng lẽ hai mất trí ?!”

Lâm Tranh lập tức giáng một cái tát lên trán Chu Xương: “Chu Xương! Chàng đoạt mạng ! Dẫn cả nhi t.ử săn loại ư?!”

Chu Xương quả thực oan ức: “Không tại nhi t.ử của nàng ! Nó thấy dấu vết của gấu, cứ nhất quyết đòi đuổi theo, sợ đến mức hồn vía lên mây!”

Lâm Tranh trừng mắt Chu Trường Phong, sắc mặt Thẩm Chỉ cũng tối sầm.

Chu Trường Phong chột sờ mũi: “Chỉ Chỉ, nương, hai hãy an tâm, chừng mực, sẽ để thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-212-nang-khong-con-yeu-ta-nua.html.]

“Trước từng ở quân doanh, săn gấu , kinh nghiệm!”

Thẩm Chỉ hừ lạnh hai tiếng: “Lần tới mà còn dám hành sự như , cứ thử xem!”

“Không dám nữa, dám nữa!” Chu Trường Phong xoa xoa tay: “Nương tử, hôm nay và phụ săn nai và gấu đáng giá ít tiền, mai chúng sẽ đến huyện thành bán chúng.”

Thẩm Chỉ gật đầu: “Được.”

Người lớn trò chuyện, lũ tiểu gia hỏa thì xổm con gấu, cẩn thận run sợ vuốt ve.

Chu Cẩm Niên: “Ca ca, chạm gấu kìa! Đây chính là gấu đấy!”

Mộc Mộc: “Gấu Gấu thật lớn, thật lớn!”

Chu Cẩm Chu: “Ta từng thấy bao giờ! Nếu nó còn sống chắc chắn sẽ đáng sợ!”

Xem gấu một lúc, bọn chúng sang xem nai, nai cặp sừng dài, trông đẽ hơn gấu nhiều.

Lúc bọn chúng mới mạnh dạn hơn chút.

Thẩm Chỉ khóa cổng sân, vội vã mời Chu Trường Phong và Chu Xương nhà: “Mau mau sưởi lửa , dùng bữa, hôm nay ăn cá hầm cay, để sưởi ấm thể cho hai .”

Hai cha con , lòng dâng trào cảm xúc!

Đã ở trong rừng tuyết suốt nửa ngày, đều lạnh buốt giá.

Chờ khi bên bàn , ấm từ chân nhanh chóng lan khắp .

Thẩm Chỉ hết đưa cho mỗi một chén Linh tuyền thủy đun nóng, để phòng ngừa nhiễm phong hàn.

Nước nóng bụng, ấm lên, cảm giác như cả đều hồi sinh.

Thẩm Chỉ vội vàng bưng hai nồi đất cá hầm cay đang sôi ùng ục lên bàn, một nồi đỏ rực cay nồng, nồi còn thanh đạm hơn, là vị hoa tiêu xanh (tê), thích hợp hơn cho trẻ con dùng.

Ngoài cá , còn một bát trứng hấp.

“Mời dùng bữa.”

Thịt cá trong nồi đất hầm thấm vị, bên trong rắc một nắm rau mùi và tía tô, giữa lúc canh sôi sùng sục, nước sốt đỏ sậm, khiến thèm thuồng.

Thẩm Chỉ múc cho Chu Trường Phong và Chu Xương mỗi một bát cá hầm cay, vị cay tê nồng nàn, đúng lúc hợp khẩu vị của họ.

Còn nàng, Lâm Tranh và ba đứa nhỏ thì dùng khẩu vị hoa tiêu xanh.

Hương vị vẫn ngon tương tự!

Nồi cá sôi sùng sục, bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, nhưng trong nhà đều dùng bữa đến mức chóp mũi đổ mồ hôi.

Khi dùng bữa xong, ai nấy đều nóng rực.

Từng một ghế dài, còn gần bàn nữa.

Lâm Tranh đun nước cho rửa ráy, còn đổ đầy hai bình nước nóng đặt lên giường của lũ tiểu gia hỏa.

Người lớn bọn họ thì cần dùng nhiều.

Nghỉ ngơi một lúc, Chu Trường Phong và Chu Xương bắt đầu xử lý nai và gấu, họ g.i.ế.c thịt, chỉ kéo chúng đến mái hiên viện, tránh để sáng mai chúng đông cứng .

Chu Trường Phong rửa ráy sạch sẽ, trở về phòng. Thẩm Chỉ đang trải giường, đến lưng nàng, ôm chặt lấy nàng, vùi đầu cổ nàng và bắt đầu c.ắ.n nhẹ: “Chỉ Chỉ…”

Thẩm Chỉ đẩy đầu : “Chàng đắn một chút , đừng động tay động chân, đang trải giường đây.”

Chu Trường Phong đặt hai tay lên vai nàng: “Ta giúp nàng.”

“Không cần, sắp xong .”

Chàng gật đầu, ngay cả chút thời gian ngắn ngủi cũng nguyện ý buông nàng .

Thẩm Chỉ bất đắc dĩ, song nỡ trách mắng điều gì.

“Được , chúng … A!”

Giường trải xong, nàng nhào tới đè xuống.

Thẩm Chỉ tức giận đ.ấ.m mấy quyền: “Chàng phiền c.h.ế.t ! Hù c.h.ế.t !”

Chu Trường Phong tủm tỉm hôn lên chóp mũi, gò má, vành tai nàng: “Nương tử… Chỉ Chỉ…”

Thẩm Chỉ véo má : “Chàng buông , thể ngày nào cũng ân ái, thiếu gia, để nghỉ ngơi một chút ?”

Chu Trường Phong bĩu môi: “Trước đây nàng như thế, giờ nàng lạnh lùng hờ hững, nàng còn yêu nữa …”

Thẩm Chỉ chỉ trợn trắng mắt: “Chàng lời ?!”

 

Loading...