Xuyên Thành Ác Nữ, Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Cả Nhà - Chương 325: Ta Muốn Làm Quan

Cập nhật lúc: 2025-12-22 11:13:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Trường Phong nhướng mày.

Hắn tiểu t.ử nhà là một tên nhiều, giỏi ăn .

những lời giống một đứa trẻ nhỏ như nó thể .

Nghe thật sự giống giọng điệu của quan.

Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc cũng kinh ngạc .

Chỉ trong chốc lát, Chu Cẩm Niên kéo giữa đám đông.

Mọi , tiểu gia hỏa thì , tiếp tục thao thao bất tuyệt với họ.

Mọi chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình.

Làm như thể là một vị Thanh thiên đại lão gia đang vi hành xuống nông thôn .

Chu Trường Phong lắc đầu, mặc kệ nó, nó thích chơi thì cứ chơi .

"Mộc Mộc, Chu Chu, thôi, ba chúng ăn , hỏi xem ông bà hôm nay món gì?"

"Phụ , ? Chúng đợi ?"

Chu Trường Phong đầu tiểu nhân nhi đang chống nạnh, lên ghế, đến mức mặt đỏ bừng, đáp: "Bộ dạng nó thế , sắp tâng bốc cho no bụng , chắc tạm thời màng đến chuyện ăn uống ."

Hai tiểu nhân vang.

"Vậy chúng cứ bảo ông bà xào nấu , đợi xong, chắc chắn thức ăn sẽ dọn lên."

Quả nhiên sai, dù đến mức miệng ngừng nghỉ, nhưng Chu Cẩm Niên vẫn thỉnh thoảng liếc họ, rõ ràng là quan tâm.

Đang chuyện hứng khởi, tiểu gia hỏa phát hiện Chu Xương bưng một nồi thức ăn nóng hổi đặt mặt Chu Trường Phong và bọn họ, nó vội vàng.

"Ai da! Hôm nay chúng đến đây thôi! Các vị mau dùng cơm ! Ta cũng ăn cơm đây!"

Nói xong, nó nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy tới.

"Phụ ! Ca ca! Mộc Mộc! Ba các ngươi nghĩa khí! Ăn cơm mà gọi !"

"Hôm nay chúng ăn gì ? Để xem nào!"

Nó nhanh nhẹn trèo lên ghế, hai tay chống bàn, nghển cái đầu nhỏ .

"Oa!! Đậu hủ hoa nấu thịt bò! Nhiều thịt bò quá! Nhiều đậu hủ hoa mềm mịn quá!"

Chu Trường Phong cầm đũa gõ nhẹ lên đầu nó, "Có đồ ăn mới nhớ gọi hồn ngươi về!"

Chu Cẩm Niên ôm cái đầu nhỏ nũng vẻ mặt ủy khuất, "Chàng gì thế, đang chuyện chính đáng với đấy! Đây là việc lớn cho cả Bắc Dương!"

"Ồ! Ngươi sợ phụ mẫu quan của họ! Đã bắt đầu quản xem kiếm tiền như thế nào ?"

Chu Cẩm Niên hai mắt sáng rực, "Phụ ! Chàng quá đúng! Sau nhất định quan! Ta chắc chắn là vị quan nhất đời! Nếu sẽ lãng phí tài hoa của !"

Chu Trường Phong mím môi, khan một tiếng, "Hà hà hà..."

"Khà khà khà..." Chu Cẩm Niên lộ hàm răng trắng nõn.

Nụ mặt Chu Trường Phong nhạt dần, "Ngươi còn quan, quan tham gia khoa khảo! Chưa đến việc thi đỗ Trạng nguyên, ít nhất cũng là Bảng nhãn chứ? Còn ngươi thì ?"

Chu Cẩm Niên gãi đầu, "Ta thì ?"

"Ngươi hãy rõ tên cho xem ! Rồi hãy những lời khoa trương !"

Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc che miệng nín .

"Hừ!" Chu Cẩm Niên tức giận, "Các ngươi cứ đợi đấy! Đó là vì chịu học hành t.ử tế! Sắp tới sẽ học, nhất định là đứa trẻ thông minh và chăm chỉ nhất!"

Chu Trường Phong thong thả gật đầu, "Ừm, cứ đợi xem, đứa trẻ thông minh và chăm chỉ nhất."

"Hừ! Giọng điệu của đúng, đừng khinh thường khác! Ta thật!"

"Ừm, mà, cứ đợi xem!"

"...Hừ hừ hừ!"

Bị xem thường, tiểu gia hỏa vội vàng ăn ngấu nghiến thịt bò, tốc độ nhanh, hiện tại nó chỉ hận thể chạy ngay về nhà để sách!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-325-ta-muon-lam-quan.html.]

Vừa ăn xong, nó nóng lòng buông đũa, kéo tay Chu Trường Phong, "Đi thôi! Nhanh lên, nhanh lên!"

Chu Trường Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, "Khoan , vội gì chứ? Còn mang cơm cho nương ngươi nữa."

Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, "Xin , quên mất..."

Xách hộp thức ăn, Chu Trường Phong mới dẫn ba tiểu nhân rời .

"Niên Niên, con vội vàng gì thế? Con chậm một chút."

Chân tiểu gia hỏa ngắn nhất, nhưng bước chân nhỏ bé đó nhanh đến kinh .

Chu Cẩm Chu và Mộc Mộc đều đuổi kịp.

Chu Cẩm Niên dậm chân, "Ai da, các ngươi chậm chạp thế, đang gấp lắm! Ta về nhà học bài!"

"A? Học... học bài?"

"Vâng!"

Nói , nó cúi đầu xông về phía , bước chân nhanh đến mức sắp chạy .

Chu Trường Phong mỉm , mặc kệ tiểu t.ử thúi vì lý do gì, ít nhất nó chăm chỉ học tập là .

Về đến nhà, còn kịp bước cửa, tiểu gia hỏa bắt đầu kêu: "Nương , con về !"

"Nương , sách của con cất ?"

"Nương , hôm nay con đưa một quyết định trọng đại! Sau con quan!"

"Nương , con học tập t.ử tế! Thật đó! Nương giám sát con!"

Thẩm Chỉ nhướng mày, tiểu đậu đinh mở cửa bước .

Tiểu đậu đinh lục lọi cặp sách nhỏ của .

Nó lấy sách Thiên Tự Văn và Tam Tự Kinh , bày bút mực giấy mực chỉnh tề, bắt đầu xắn tay áo.

Cái dáng vẻ thật sự là vẻ đầy đủ.

"Khụ khụ khụ..."

Nàng kinh ngạc, về phía Chu Trường Phong và các con đang theo , trong mắt đầy vẻ nghi vấn.

Chu Trường Phong đến bên cạnh nàng, đưa tay gãi cằm nàng, "Đừng để ý đến nó, xem nó chơi mấy ngày."

Thẩm Chỉ đ.á.n.h nhẹ tay , "Chàng ! Chàng coi là mèo con ? Có phiền phức hả?"

Chu Trường Phong rụt tay , nhưng tay rảnh rỗi mà đặt lên nàng, nghiêng , đầu gối lên vai nàng, "Ta phiền? Tướng công ngươi hôm nay bận rộn cả ngày, chẳng thấy ai thơm một cái, an ủi một câu, còn ghét bỏ !"

Trong mắt Thẩm Chỉ hiện lên nụ nhẹ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc Niên Niên kích thích gì ?"

Chu Trường Phong thở dài, "Niên Niên nhà ngươi chí lớn , nó quan! Ta với nó quan thì học hành t.ử tế, ít nhất cũng thi đỗ Bảng nhãn, Thám hoa gì đó."

Thẩm Chỉ khẽ một tiếng, "Sao nó đột nhiên quan? Cái tiểu ngốc , mà đáng yêu thế chứ."

Chu Trường Phong kể cho nàng chuyện ở quán ăn, xong, Thẩm Chỉ ngậm miệng .

"Ai da, đây gọi là bổng sát! Nó lớn chứ, còn hơn cả quan , thật là quá đỗi buồn ."

Hai cứ thế tự chuyện với , giọng dần dần còn nhỏ nữa, Chu Cẩm Niên đang chữ, từ từ ngẩng đầu lên, nheo mắt chằm chằm họ.

"Khụ khụ khụ... Ta vốn dĩ hơn cả quan ! Còn nữa? Bổng sát là cái gì?"

Thẩm Chỉ im bặt.

Chu Cẩm Niên bĩu môi, "Hừ! Những gì đề xuất đều là ý kiến ! Sau nhà chúng trồng nhiều loại quả, đều thể giúp bán sang các nước khác! Cứ thế mà chờ kiếm tiền thôi!"

"Còn nữa nha! Bắc Dương trồng hoa quả và lương thực, nếu hoa quả nhà chúng thể trồng , trồng đầy khắp Bắc Dương, thì tất cả sẽ đến nơi ! Thật bao!"

Nụ mặt Thẩm Chỉ dần dần thế bằng sự kinh ngạc.

Chu Cẩm Niên tiếp tục lẩm bẩm, "Nếu thổ đậu cũng trồng, bách tính sẽ lo ăn lo mặc nữa! Thật bao!"

Thẩm Chỉ nghiêng đầu, nàng ngờ tiểu gia hỏa thể nghĩ đến những chuyện .

Tuy nàng từng nghĩ đến những thứ , nhưng từng .

 

Loading...