“Cố Như dũng cứu một bé trai, bản thương nặng, hiện giờ đang trong bệnh viện.” Lữ Tinh lộ vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, trong ấn tượng của cô, Cố Như cũng là bỏ : “ , lai lịch nhà bên cũng nhỏ, là tiền đến từ Thâm Thành.”
“Nghe , quý nhân vì cảm tạ cô , cho nên nhận con nuôi, còn tổ chức nghi thức nhận long trọng.”
Nhà chú Cố lập tức run lên, khoe khoang chung quanh, hận thể để cho thế giới đều , cả ngõ nhỏ đều oanh động, nâng lấy lòng, đỏ mắt hâm mộ, khinh thường, cái gì cũng .
Nhất là Cố lão thái, cả ngày khoác lác bà nuôi một đứa cháu gái , quên mất cảnh ngộ lúc .
Như một đạo kinh lôi nổ tung đỉnh đầu hai chị em Cố gia, hai mặt .
Sắc mặt Cố Hải Ba khó coi, "Vận khí của nó như .”
Vốn thối thể ngửi, phỉ nhổ, nhưng trong một đêm tẩy trắng, gặp gỡ thật sự khó mà .
Lữ Tinh đương nhiên là nghiêng về phía chị em Cố Vân Thải, “Cố lão thái , mời cả nhà hai tham gia, phỏng chừng khoe khoang một chút, cẩn thận một chút .”
Cố Vân Thải nhíu mày, Cố Hải Ba lạnh một tiếng, ai sợ ai chứ?
Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
Cố lão thái một nữa xuất hiện ở cửa xưởng, các nhân viên thấy bà thì đặc biệt im lặng, "Cố lão thái, bà tới nữa?"
Phương Kế Phi đang kiểm kê tồn kho, ngẩng đầu, đầu nhức nhối.
Cố lão thái dương dương đắc ý quăng một tấm thiệp mời mạ vàng, " tới gây sự, , đây là thiệp mời, đưa cho Cố Hải Triều.”
“Chuyển lời cho nó, hôm đó nhất định cả nhà đến, dù , đều họ Cố, đây là sự kiện trọng đại của Cố gia, để cho bọn họ tới đây hưởng khí vui mừng.”
Bộ dáng vênh váo tự đắc , hiển nhiên là tiểu nhân đắc chí.
Phương Kế Phi chằm chằm, là thiệp mời nhận .
“Cố Như xuất viện ?” Gần đây bận rộn lấy hàng, cũng về nhà, mà đất nghỉ ngơi.
"Hẳn là .” Phương Kế Hồng khẽ lắc đầu, "Cứu vốn là một chuyện , nhưng Cố gia lăn qua lăn như , như thế nào liền biến vị ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-157.html.]
Hai em , đều chút bất đắc dĩ.
Vài ngày , đại tạp viện thu dọn đổi mới , giăng đèn kết hoa, mở tiệc nhận .
Mọi sáng sớm tới hỗ trợ, rửa rau thái hành, điểm tâm, đầu bếp mang theo hai trợ thủ vội vàng cắt phối, tất cả đều bận rộn.
Cố lão thái cùng Cố gia nhị phòng mua quần áo thời thượng nhất, vui vẻ mặt chiêu đãi khách nhân, đây chính là đại hỉ sự rạng rỡ tổ tông.
Bọn họ chỉ mời bạn bè thích, hàng xóm ngõ Bách Hoa, còn mời lãnh đạo nhà máy, trận thế lớn.
Đầu ngõ lôi kéo một cái biểu ngữ đỏ thẫm, cứu một mạng còn hơn xây bảy cấp Phù Đồ, Cố Như công đức vô lượng hỉ kết duyên.
Là đương sự, Cố Như mặc một chiếc váy màu đỏ, buộc b.í.m tóc nhỏ, cả vui sướng, mặt mày mang theo nụ .
Tất cả vây quanh ở bên cô, ngừng hỏi thăm chuyện cô hùng cứu .
Cố Như một một các loại chi tiết, cuối cùng còn khiêm tốn biểu thị, "Lúc cháu lao cứu đầu óc trống rỗng, chỉ là dựa bản năng, cháu tin tưởng, nếu ở đấy cũng nhất định sẽ .”
Lời của cô giành vô lời khen ngợi, "Bản năng là thứ quý giá nhất, thể hiện sự bụng và dũng cảm của cháu."
"Trước còn cảm thấy cháu tuổi còn nhỏ mà tâm cơ nặng, thể dung, hôm nay xem , tiểu tiết thiệt thòi, đại nghĩa thành vấn đề." Dù cũng là từng ở trong cục.
Khuôn mặt tươi của Cố Như cứng đờ, cô sức tẩy rửa thanh danh như thế, dựa thế xóa vết nhơ , chỉ vì tương lai của mà trải đường, điều chút nào?
Mợ cả của Cố Như lập tức phụ họa, "Sao ? Tiểu Như thiện lương như thế, thể hại ? Con bé , chính là hãm hại.”
"Bị ai?" Một giọng vang lên.
Mọi đầu , là một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, mang theo một tiểu thiếu niên, liền phận tầm thường.
Cố Như nhiệt tình đón, "Cha nuôi, nuôi, Tiểu Luật, hai tới , mau nhà .”
Thì đây chính là quý nhân a.
Mọi nhao nhao nhiệt tình chào hỏi, miễn bàn bao nhiêu náo nhiệt.