Con khi già mới trở nên xa, mà là cho đến khi già cũng đổi bản tính ác độc.
Mọi tự chủ đều về phía của Cố Vân Khê, ngay cả con cháu của Mạc gia cũng thầm với , phê bình việc thất đức của bà .
Mạc lão phu nhân tức giận mở to mắt, mặt đỏ bừng, : "Cô bậy, lúc đó chỉ cầu xin cô…”
Bà bỗng nhiên tỉnh , cho khỏi hoảng sợ, hai tay Mạc Tam cũng trượt một cái, Mạc lão phu nhân nặng nề ngã sấp xuống đất.
Lần là ngã thật, âm thanh cũng lớn.
Mạc lão phu nhân chỉ cảm thấy xương cốt của như gảy hết, bà quỳ rạp mặt đất thể động đậy nữa.
Vẻ mặt Cố Vân Khê bình tĩnh: "Mạc lão phu nhân thể tỉnh nhanh như ? Thật lợi hại, cho dù là hôn mê thì Mạc lão phu nhân cũng thể khác chuyện một cách rõ ràng.”
Lời cô còn bằng thẳng bà chỉ đang giả vờ bất tỉnh.
Mọi ở đây một lời thể hết tâm trạng hiện giờ của bọn họ là gì? Một câu ngắn gọn, vô cùng kinh ngạc.
Con cháu của Mạc gia thì vô cùng hổ. Một lớn tuổi cãi một cô bé gái thì liền giả ngất. Chuyện đồn cũng quá mất mặt .
Mạc lão phu nhân giãy dụa lên, nhưng xương đùi của bà lúc truyền đến một trận đau nhức, khỏi kêu thảm một tiếng.
"Lại bắt đầu giả vờ, thật may mắn, cháu còn đến gần bọn họ." Cố Vân Khê mở to đôi mắt to vô tội, : “Bà sẽ thật sự ngây thơ cho rằng chỉ cần giả vờ ngất xỉu là thể trốn tránh việc lấy khẩu cung chứ? Ha ha, tiếp theo, bà cũng nên giả vờ thần trí tỉnh táo để trốn tránh tội ác gây ?”
Từng chữ đều rõ hết, trực tiếp vạch trần tâm tư của Mạc lão phu nhân.
Mạc lão phu nhân hiện tại hận đến nỗi bóp c.h.ế.t cô: Cô...... cô......”
Cố Vân Khê vẻ mặt sợ hãi lùi về phía : "A, bà hôn mê ? cũng từng chạm bà, ở đây nhất định chứng cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-275.html.]
Mạc lão phu nhân thẹn giận, tức giận đến nỗi kìm , mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
lúc đây, sẽ sốt ruột như ban nãy. Xem bà giả vờ ngất nữa. Người cũng thật phiền nha.
Đáng thương , Mạc lão phu nhân là thật sự hôn mê bất tỉnh, nhưng ở đây ai tin bà.
Mấy đứa con trai của Mạc gia dứt khoát khiêng bà phòng ngủ, gọi bác sĩ gia đình tới, khi bác sĩ gia đình kiểm tra một phen. Bác sĩ chỉ gì đáng ngại, đừng chọc bà tức giận là , xương cốt hình như gãy, hiện tại cứ nghỉ ngơi .
Được , bà đây là định tiếp tục diễn.
Cố Vân Khê trò khôi hài khỏi bật , trong miệng cô gặm hạnh khô, bộ dáng cực kỳ thảnh thơi, vui vẻ.
Một bóng lặng lẽ tới gần: "Có thể...... Cho em xin một cái ?”
Là Tiểu Bát, cô bé trông mong bịch hạnh khô màu vàng óng ở bàn, bộ dáng vô cùng ăn.
Khóe miệng Cố Vân Khê khỏi giật giật. Nhà các còn thiếu thứ gì ? Sao bộ dáng của cô bé thèm ăn như ?
Tuy nhiên, cô sẽ để để hận thù liên quan đến những đứa trẻ vô tội, : “Cứ lấy .”
Tiểu Bát vui vẻ hoan hô một tiếng, cầm thử một cái nhét trong miệng. Cái quả hạnh khô ngọt mà ngấy, hơn nữa trong quả còn mùi vị phụ gia.
“Cái chị mua ở ?”
Những đứa trẻ khác thấy , đánh bạo chạy tới, mỗi tự lấy một quả chia , ăn vui vẻ.
Cố Vân Khê thấy cũng chia cho Hoắc lão gia nếm thử, trò chuyện cùng bọn họ: "Chị đồ ăn vặt cho , bỏ chất phụ gia, nên mùi vị ngon. Chị học hành vất vả quá, nên vài thứ cho ăn tạm.”
Tiểu Bát chút hâm mộ: "Chị của chị đối với chị thật .”
Cố Vân Khê nhớ tới nhà của , nhịn lộ nụ ấm áp, "Hai trai của cũng với . Anh cả đây còn kiêm luôn chức vụ cha nuôi lớn chúng . Cho dù là chút nghèo khổ, nhưng khi đó chúng cũng sống .”