Một giọng lạnh lùng lúc đột ngột vang lên, cắt ngang lời : "Vậy nghĩ là chúng cũng đem gia sản của chúng chia nhà cho các một phần, đúng ?"
Cố Gia Vượng hợp tình hợp lý : “ . Đây là việc các nên ?” đến khi rõ mặt đối phương, bỗng chút hoảng sợ: "Cố Vân Khê, là cô?”
Cố Vân Khê chậm rãi phòng bệnh, cho dù mặc trang phục thể thao đơn giản nhất, nhưng vẫn che phần thanh lệ cùng loại khí thế bức .
Ánh mắt của cô ở trong phòng bệnh quét một vòng tất cả em bọn họ. Mỗi khi ánh mắt của cô quét đến , đó liền tránh khỏi chút áp lực.
Cuối cùng, tầm mắt của cô rơi Cố Như, cũng di chuyển thêm nữa. Cố Như ăn mặc tinh xảo, sang trọng. Váy áo mặc chất liệu tơ tằm thượng hạng, cổ mang vòng cổ bạch kim thiết kế riêng….mỗi một thứ phụ kiện cô đều rắt đắt tiền. Xem cuộc sống bình thường của cô ở Ngụy Gia trôi qua cũng tệ.
Cố Như cô chằm chằm, trong lòng chút áp lực, cô chỉ đành gượng : "Tiểu Khê, chị về Hải Thành ? Chị hiện tại trông thật xinh , thấy chị như em vui.”
Cho dù cô trở về thì ? Mọi chuyện cũng muộn , cô còn thể gì? Còn ngoan ngoãn cúi đầu với cô ? Ha ha ha.
Cố Vân Khê bình tĩnh cô hai giây, khóe miệng một cách quỷ dị: "Hiện tại vui, cho nên các ai cũng đừng nghĩ sẽ vui vẻ.”
“Cô ý gì?”Cố Như loại dự cảm .
Cố Vân Khê lấy từ trong túi một chiếc điện thoại, bấm một dãy , : "Xin chào, Ngụy tổng, cháu là Cố Vân Khê.”
Nghe cô trong lòng Cố Như bỗng chốc run lên, một loại dự cảm đang bao chặt lấy cô : "Cố Vân Khê, cô... cô đang chuyện với ai ?”
Cố Vân Khê dứt khoát bật loa ngoài của điện thoại, trong microphone lúc truyền đến một giọng quen thuộc, ai khác chính là chủ nhân của Ngụy gia, ông nội nuôi của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-361.html.]
Một đàn ông lúc nào cũng uy nghiêm, nghĩ đến giọng bây giờ cực kỳ ôn hòa. "Tiểu thư Cố Vân Khê, xin chào, vui vì quen cháu. Cháu gọi cho chuyện gì ?"
Sự ôn hòa bất ngờ của ông khiến cho Cố Như khỏi xa lạ. Hơn nữa, việc Cố Vân Khê thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông, càng khiến cô bất ngờ hơn. Cô ở Ngụy dù lâu như , nhưng cũng điện thoại của ông.
Cố Vân Khê hàn huyên vói ông vài câu, nhanh liền trực tiếp thẳng vấn đề: “Ngụy tổng, ngài Cố Như ?”
Nghe tới đây tim Cố Như đập vô cùng kịch liệt, cô... là đang gì?
Ngụy tổng cũng nghi hoặc, : "Biết chứ. Con trai thứ ba của nhận nuôi một đứa con gái, hình như cũng là tên Cố Như thì .”
Công việc của ông vốn quá bận rộn, cho tới nay cũng chỉ gặp đứa bé hai , nên ấn tượng nhiều lắm. Ông chỉ vợ , đó là một đứa bé ngoan ngoãn, hiền lành.
Ngữ khí Cố Vân Khê nhẹ nhàng nhưng lời cô như ném một quả b.o.m hạng nặng cho Ngụy tổng: "Vậy ông , Cố Như từng cấu kết với R…”
Cố Như sợ đến hồn phi phách tán, nhào tới cướp điện thoại của cô nhưng vệ sĩ ngăn .
“Cô bậy.”Cô vội thét chói tai trong điện thoại: “Ông nội, ông đừng tin lời cô . Cô vốn hận con, nên tìm cách để trả thù con.”
Đối mặt với sự lo lắng, bất an của cô , giọng Cố Vân Khê vẫn bình tĩnh: "Người nước R tên là Inoue. Chuyện cháu cũng cho điều tra, trong hồ sơ của Cố Như cũng ghi chép, ngài thể tìm hỏi thăm một chút. Dù một việc cháu tiện nhiều lời với ngài.”
Lý do thoái thác mơ hồ, rõ của cô khiến cho Ngụy tổng chút cảnh giác. Ông vốn là một ăn, mặc dù rõ thực hư chuyện như thế nào, nhưng trong tiềm thức ông chán ghét với hành vi thông đồng chuyện .
“Được, Cố Như sẽ tên trong gia phả của Ngụy gia chúng . Cảm ơn cháu.”
Ý của ông cũng là , cả đời của Cố Như cũng sẽ khả năng trở thành của Ngụy gia, cũng khả năng hưởng quyền lợi từ Ngụy Gia. Vì những thứ quyền lợi, danh vọng, tài phú đó chỉ dành cho con cháu của Ngụy gia mà thôi, còn cô thì .