Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 667:

Cập nhật lúc: 2024-05-18 16:40:01
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị...... "Lữ Tinh khẽ lắc đầu, : “Chuyện …”

Thấy cô vẫn nguyện ý cho , Cố Vân Khê cũng chỉ thể để một điện thoại, để khi cô việc gì thì cũng còn thể liên lạc với .

“Tiểu Khê.”

Cố Vân Khê ngẩng đầu lên , hóa là Cố Hải Triều. "Anh, tới đây?”

Cố Hải Triều thuận miệng tìm một lý do, để cho cô yên tâm: "Hôm qua em khỏe ?”

Bọn họ từ nhỏ cha dạy dỗ, nên cái gì cũng hiểu, cả như thì nhất định quan tâm đến những chuyện .

Trong lòng Cố Vân Khê khỏi cảm động, : "Đó là nôn nghén thôi, nhưng khi ăn dưa chua chị hai tự tay thì hơn nhiều .”

Cố Hải Triều bán tín bán nghi cô, từ nhỏ em gái của vô cùng thông minh, nếu cô dỗ là chuyện dễ như lòng bàn tay. “Thật ? Báo cáo kiểm tra đưa cho xem .”

Tề Thiệu yên lặng đem báo cáo đưa qua. Cố Hải Triều liền vô cùng kích động : "Là song thai ? Em gái, em chỉ học tập lợi hại, mà ngay cả việc sinh con cũng thật lợi hại a.”

Từ nhỏ Cố Vân Khê học sớm hơn những đứa trẻ bình thường, thậm chí ngay cả việc kết hôn cô cũng là kết hôn sớm nhất, bây giờ đến việc sinh con cũng . Hơn nữa, cô còn chỉ sinh một đứa, mà là sinh một lượt hai đứa.

Cố Vân Khê khỏi bất : " , khi vợ nhỏ sinh chắc chắn cũng là song thai."

Cố Hải Triều thì đặc biệt vui mừng, vốn thích trẻ con, bọn họ sinh càng nhiều thì càng . “Thật quá, thì cần đánh với bọn họ để cướp con . "

" Phốc.”

Cố Hải Triều tiếng liền qua. đến khi thấy mặt đối phương thì khỏi sửng sốt.

Cố Vân Khê hỏi: "Anh, xem đây là ai?”

Cố Hải Triều liếc mắt một cái liền nhận : "Lữ Tinh? Sao em ở chỗ ?”

Lữ Tinh thế nhưng chút câu nệ, : "Anh Hải Triều, lâu gặp. Em hiện tại đang việc ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-667.html.]

Thái độ của Cố Hải Triều ngược vô cùng thiết tự nhiên, : "Vậy bà Diệp ? Anh còn nhớ bà nấu cho chúng món mì Dương Xuân tự tay bà . Món ăn của bà thật sự ngon, còn định sắp sếp một buổi mời bà ăn tiệc lớn nữa đây.”

Bát mì Dương Xuân là ký ức khó quên nhất trong cuộc đời của bốn em Cố gia. Nó chỉ mùi vị thơm ngon, mà nó còn là tấm chân tình ấm áp nhất của bà Diệp dành cho bọn họ.

Lữ Tinh liền : "Được, bà nội em khi thấy hai nhất định sẽ vui vẻ.”

Cố Hải Triều lớn lên cùng cô, bọn họ cũng thể coi như là ‘thanh mai chúc mã’ với , vì thế vẫn nhịn quan tâm hỏi thêm cô một câu: "Sắc mặt của em hình như , dạo gần đây em nghỉ ngơi ? Công việc tuy rằng quan trọng, nhưng thể quan trọng hơn.”

Trong mắt của , cô chính là một đứa em gái nhà bên vô cùng đáng mến.

“Em . "Giọng Lữ Tinh chút khô cằn.

Cố Vân Khê tương tác của hai , cô cứ cảm giác là lạ như thế nào, vì thế cô liền tiến đến bên tai của Tề Thiệu nhỏ giọng : "Bọn họ chút kỳ quái.”

Thiệu cúi đầu vợ một cái, trong mắt bỗng hiện lên ý , cô thật sự thông minh, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ thì cô nhưng thiếu một sợi gân nào đó. Còn , khi còn học trong lớp nhiều nam sinh thích thầm cô, nhưng cô thì gì hết.

Bọn họ liếc trộm cô, thì cô tưởng là bọn họ đang chép bài tập của cô.

Đây thật sự là chuyện nực mà. Tuy nhiên cũng chính vì điều an tâm nhiều, cô càng trì độn thì càng , vì như thế sẽ ai thể cùng tranh đoạt với cô .

Tâm tư của nàng căn bản ở đó.

Một tiếng rống giận mãnh liệt vang lên: "Lữ Tinh, cô dám vụng trộm lưng !"

Mọi giật , chuyện gì xảy ?

Là một đàn ông tóc tai rối bời, quần áo lôi thôi lếch thếch, hung tợn trừng mắt Cố Hải Triều, trong mắt tất cả đều là lửa giận.

Cố Hải Triều nhíu mày, hiện tại bỗng nhiên vô cùng tức giận.

Người đàn ông thấy thì chút sợ hãi, cả hiện tại là một quần áo đắt tiền, nên nào dám đụng đến . Vì thế liền đầu về phía Lữ Tinh. “Mau tới đây cho , tuyệt đối cho phép cô bất cứ quan hệ gì với những đàn ông khác.”

Bị như , Lữ Tinh vô cùng tức giận : " quan hệ gì với , đừng năng xằng bậy. "

Loading...