Nàng đem kiếm để ngang mắt, xem đến mức chuyên chú, hô hấp đều đều phả kiếm.
Phi Bạch che khuôn mặt tự chủ đỏ lên, hô hấp nhè nhẹ như một chiếc bàn chải nhỏ, thỉnh thoảng cọ cổ , lúc cọ tai và ngực, cho cách nào khắc chế run rẩy.
Kỳ Niệm Nhất phát hiện thanh kiếm trong tay vì đột nhiên chấn động, nàng khó hiểu đầu sang, thấy Phi Bạch bình tĩnh về phía , ánh mắt sóng sánh sâu xa.
“Nó ?” Nàng chỉ thanh kiếm bỗng nhiên xảy chấn động.
Phi Bạch nhẹ nhàng nở nụ , khuôn mặt sắc bén trở nên nhu hòa, mắt long lanh như sóng nước mùa thu, kéo theo bóng kiếm hiu quạnh.
“Có lẽ bởi vì nó thích ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất hai tay giấu lưng chính véo một dấu tay đỏ thẫm.
“Hiếm khi rảnh rối, mang ngươi quen nhà của .”
Kỳ Niệm Nhất nhớ từ khi mang Phi Bạch từ Vô Vọng Hải về, nàng liên tục gặp hết trận chiến đến trận chiến khác, cho nàng thời gian dừng thở dốc, hiện giờ thật khó thời gian nhàn hạ.
Nàng là kiếm tu, lấy quan trọng nhất trong đời , đương nhiên là tuyên bố chính thức một chút .
Phi Bạch sửng sốt: “Nhanh như , cần chuẩn chút gì ?”
Hắn hỏi xong mới ý thức là một kiếm linh.
Trong thiên địa , chỉ kiếm chủ mới thể thấy .
Đối với những khác mà , cũng chỉ là khí, hoặc là một thần kiếm hư vô mà thôi.
Phi Bạch rũ xuống con ngươi, bay tới lưng Kỳ Niệm Nhất, nàng nắm lấy tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-140.html.]
Tự nhiên cong khóe môi, tuy rằng mặt biểu hiện, nhưng cảm nhận giờ phút nàng đang vô cùng hưng phấn.
Phi Bạch cảm thấy thời gian , tần suất nàng tựa hồ cao hơn một chút, vì thế cũng cảm thấy tâm tình của lên.
—— nhanh, tâm tình của .
Phi Bạch Kỳ Niệm Nhất xếp bàn thành một cái bàn dài, đó từ túi giới tử của lấy hết hộp kiếm đến hộp kiếm khác.
Nàng lấy ước chừng năm hộp kiếm, xếp hàng chỉnh tề bàn dài, còn cực kỳ quý trọng mà phủi phủi tro bụi tồn tại hộp kiếm.
Phi Bạch mặt vô cảm Kỳ Niệm Nhất hưng phấn giới thiệu cho những thanh kiếm trong tay nàng.
Nàng mở hộp thứ nhất, bên trong là trúc kiếm xanh biếc, kiếm mỏng, cũng dài, cầm trong tay giống một thanh đao ngắn, cực kỳ sắc bén linh hoạt.
“Đây là thanh kiếm đầu tiên của , tên Bất Dạ Hầu.” Nàng cầm lấy trúc kiếm, nhớ , “Lúc mới học kiếm là dùng thanh kiếm , nó bạn với thời gian dài nhất, cũng là thanh kiếm sử dụng thuận tay nhất.”
“Cũng nhờ nó mà mới học thành khoái kiếm như hiện tại, hậu viện nhà một rừng trúc lớn, thường xuyên tới đó luyện kiếm, dùng Bất Dạ Hầu vô cùng thích hợp.”
Phi Bạch vì thế mà hiểu rõ.
Thanh trúc kiếm là mối tình đầu của nàng.
Ấn đường Phi Bạch nhăn , liếc mắt : “Kiếm dài một thước ba tấc, dùng phương pháp tích thủy để rèn trúc thể, mũi kiếm dùng linh quặng bọc ngoài, tránh cho trúc dễ bẻ gãy, kiếm so với linh kiếm bình thường mỏng hơn ba phần, vì để thanh kiếm thích hợp khoái kiếm.”
Hắn xong chợt sửng sốt.
Cố Diệp Phi
Quay đầu thấy biểu tình kinh hỉ của Kỳ Niệm Nhất.
“Phi Bạch, ngươi mấy thứ ?” Trong thanh âm Kỳ Niệm Nhất chút kinh ngạc.
Thợ đúc kiếm đương thời ít, nhưng thợ giỏi thể đúc kiếm nhiều, ví như Sở Tư Niên dựa thế lực của Thanh Liên kiếm phái, tìm khắp đại lục cũng tìm nổi một thợ đúc kiếm thể đúc bản mệnh kiếm cho , Sở Tư Niên chỉ đành lang bạt trong Vô Vọng Hải tìm hồn binh.