“Là cái gì?” Kỳ Niệm Nhất chút tò mò.
Tiêu Dao Du giơ ba ngón tay lên:
“Thứ nhất, cơ hội nhận lễ rửa tội ở Bồng Lai Tiên Trì. Thứ hai, Quỷ Cốc Thiên Cơ Tử ưng thuận trả lời ba vấn đề. Còn cái thứ ba…. là bút ký của Vân Dã.”
Kỳ Niệm Nhất bật dậy: “Vân Dã còn thứ ?”
“Trước đây cũng từng qua, nhưng Tiên Minh thể dùng nó phần thưởng, chứng tỏ thật sự thứ như .”
Tiêu Dao Du than nhẹ: “Không trong bút ký của bậc thầy đúc kiếm sẽ ghi những gì?”
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy hứng thú hỏi:
“Ba phần thưởng tương ứng với ba thứ hạng nào?”
“Vẫn định đoạt, thứ hạng cao nhất sẽ chọn đầu tiên, kế đó là thứ hai, còn thứ ba sẽ cơ hội lựa chọn, chỉ thể lấy thứ còn sót .”
Tiêu Dao Du nhạo một tiếng.
“Nói thì , nhưng cho dù là thứ nào sót cũng đủ khiến ganh tỵ đỏ cả mắt.”
“Cho nên Tiên Minh giẫm lên phận tử quan môn của đầu thiên hạ, thuận tiện đẩy tiểu công tử của bọn họ lên .”
“Tiểu công tử nào?” Kỳ Niệm Nhất khó hiểu hỏi.
Cố Diệp Phi
“Ngọc Trọng Cẩm. Cũng là kẻ thù lớn nhất của ngươi trong chuyến , là kỳ tài bẩm sinh. Vừa sinh mang tiên cốt, hiện giờ chỉ mới mười tám tuổi nhưng đạt đến Nguyên Anh cảnh, tốc độ so với ngươi còn đáng sợ hơn.”
Kỳ Niệm Nhất: “Có thiên phú tu vi như cần giẫm lên gì?”
Tiêu Dao Du lắc đầu : “Điều chứng tỏ bọn họ kiêng kị Mặc Quân đến mức nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-152.html.]
Tiêu Dao Du tính toán: “Theo , bút ký của Vân Dã cũng xem là vật quý nhất trong ba phần thưởng. Hai phần thưởng còn đều là kỳ ngộ nghìn năm mới gặp một .”
“Bồng Lai Tiên Trì rèn tiên cốt, nếu tiên cốt thì xem như một nửa quãng đường từ Tiểu Trọng Sơn đến Kiến Long Môn. Lần Tiên Minh đem kỳ ngộ thăng lên Hóa Thần bày mắt, thế nên tham gia Nam Hoa luận đạo gấp mấy đợt , chỉ tính qua vòng sơ tuyển thôi cũng hơn năm trăm .”
Kỳ Niệm Nhất khó hiểu :
“Nếu cơ hội nhận lễ rửa tội ở Bồng Lai Tiên Trì là hiếm , thế ba câu hỏi của Quỷ Cốc Thiên Cơ Tử tính là gì, tốn hết sức lực mới lọt tốp ba, thế nhưng chỉ đổi ba câu hỏi quan trọng.”
Tiêu Dao Du dùng ánh mắt “trẻ con hiểu chuyện” quở mắng nàng.
“Ngươi mỗi ngày bao nhiêu đến Quỷ Cốc chỉ vì gặp mặt Thiên Cơ Tử ?” Tiêu Dao Du khẽ thở dài.
Chuyện thì Kỳ Niệm Nhất thật.
“Gần như mỗi ngày đều mấy trăm đến Quỷ Cốc chỉ để xin hỏi Thiên Cơ Tử một vấn đề.”
“Hỏi tiền đồ, hỏi nhân duyên, hỏi kiếp , hỏi kiếp . Nghe Thiên Cơ Tử thể thấy thiên mệnh, gì nhưng cũng dễ gì mở miệng. Nếu mở miệng thì đó ắt là thiên mệnh, thế nhưng mấy năm qua ai thể hỏi thiên cơ từ miệng Thiên Cơ Tử. Nam Hoa luận đạo chỉ đơn giản là đặt ba câu hỏi cho Thiên Cơ Tử, mà là cơ hội để đặt câu hỏi hỏi cho Thiên Đạo, thể khiến động lòng chứ.”
Không nghĩ đến Kỳ Niệm Nhất xong cũng chỉ hừ nhẹ.
“Hắn thì tính là Thiên Đạo gì chứ, Thiên Đạo ở trong bụng đây .”
Tiêu Dao Du nàng với ánh mắt xem thường.
Kỳ Niệm Nhất chút bất lực.
Trên đời đúng thật vài chuyện hoang đường, thật thì cũng chẳng tin.
Chẳng Thiên Mệnh Thư giờ vẫn đang ở trong bụng nàng ?
Nàng : “Thiên mệnh vốn thể đoán , bởi vì thiên mệnh bao giờ chắc chắn chuẩn xác. Tuy Quỷ Cốc là môn phái thần thần bí nhất đời, nhưng cũng chỉ là nơi đoán mệnh, bọn họ cũng lúc tính chuẩn.”