Dường như đối với Kỳ Niệm Nhất, tu hành chỉ là việc khiến nàng vui vẻ mà thôi
Kỳ Niệm Nhất gọi thêm một bát đặt bên cạnh, nàng chuẩn lén lút đưa cho Phi Bạch, Tiêu Dao Du thấy thì kinh ngạc : “Ta ngờ ngươi ăn giỏi đó, thấy cao lên .”
Khi Kỳ Niệm Nhất sắp tỏa thở nguy hiểm, Tiêu Dao Du tự giác ngậm miệng .
Trước khi rời , họ gọi bà chủ tính tiền nhưng từ chối, bà chủ mỉm và : “Tối qua hai vị giúp hộ vệ thành chiến đấu với yêu quái ? Theo quy định ở Lư Tô Thành chúng , tất cả đồ ăn, thức uống và chỗ ở khi hai vị ở đây đều sẽ miễn phí.”
Tiêu Dao Du tò mò : “Đêm qua đánh một đám yêu quái, mà buổi sáng bày quán như thường lệ, các ngươi sợ hả?”
Bà chủ trưng vẻ mặt hiếm thấy việc lạ: “Không gì sợ cả, cho dù yêu quái đến đây thì còn hộ vệ thành bảo vệ đằng . Nếu họ chống đỡ thì chúng sợ hãi cũng vô ích mà thôi.
Đối với phàm nhân chúng chỉ mong bình an sống qua ngày lành là . Không sức lo lắng nhiều như . Hơn nữa, bọn yêu quái đó giống như xin bố thí, một tháng đến vài , nếu chúng sợ hãi mỗi ngày thì sống nổi.”
Sau khi những lời , cả hai thở dài.
“Ta cảm thấy, phàm nhân bọn họ sống dường như thông suốt hơn chúng .”
“Tuổi thọ phàm nhân chỉ mấy chục năm, trong thời gian ngắn mà họ hiểu rõ bản sống như thế nào, đây là thông suốt hơn chúng .”
“Là lý do .”
Vốn dĩ Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du thể rời khi phi chu mở cửa sáng nay, nhưng dân phát hiện tối qua tham gia chiến đấu, những dân hiếu khách ở Lư Tô Thành kéo bọn họ xuống thuyền, hai sửng sốt kéo đăng kí để trở thành thị dân vinh dự trong danh sách cần cảm tạ, đó mới bắt kịp chuyến phi chu tiếp theo để trở về.
Sự thật chứng minh, nhà ở xa thì nên kéo dài thời gian, bởi lỡ gặp chuyện ngoài ý sẽ trở tay kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-157.html.]
Cố Diệp Phi
Bây giờ chỉ còn một ngày rưỡi nữa là đến ngày thi đấu đầu tiên của Nam Hoa luận đạo.
Sau khi lên phi chu, Tiêu Dao Du bắt đầu phổ cập kiến thức về những chuyện cần chú ý và tin đồn trong Nam Hoa luận đạo cho Kỳ Niệm Nhất. Đột nhiên Tiêu Dao Du thấy một tiếng “bịch” bên ngoài, dường như ai đó ngã.
Hai về hướng phát âm thanh, thấy một nam nhân mắt quấn lụa đen, sợi tóc bạc rũ trán, mặc trường sam dài phết đất.
Hắn lọm khọm bò dậy, xoa chiếc cằm ửng đỏ, miệng thì thầm: “Đau quá.”
Tiêu Dao Du chằm chằm một lúc, đó thì thầm với Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi linh hoạt hơn nhiều.”
Người chính là Bạc Tinh Vĩ bọn họ gặp hôm .
Quả thực là năm giác quan của nọ chút nhạy bén, linh hoạt.
Hắn thể phối hợp ăn ý năm giác quan giống nàng, hẳn là do quen.
Nàng là mù bẩm sinh, quen sống dựa mắt trong nhiều năm. Nếu nàng quen sử dụng mắt và một ngày nào đó bỗng nhiên mù, nàng cũng sẽ linh hoạt giống như nam nhân .
Tiêu Dao Du bước tới đỡ lên, Bạc Tinh Vĩ nhẹ nhàng cảm ơn cầm gậy dò đường, tìm chỗ xuống.
Sau khi phi chu khởi hành, lấy trong vạt áo một gói bánh bọc trong khăn lụa, mùi hoa quế và sữa thơm nức mũi nhanh chóng bay khắp thuyền.
Bạc Tinh Vĩ quan tâm những xung quanh, bẻ một miếng bánh hoa quế, nhai nhồm nhoàm như một chú chuột đồng.
Tiêu Dao Du chỉ xem nam nhân kỳ lạ là một việc ngoài ý , nàng tiếp chuyện Nam Hoa luận đạo với Kỳ Niệm Nhất, nhưng ánh mắt Kỳ Niệm Nhất vẫn dán chặt Bạc Tinh Vĩ một lúc lâu.