Một đến từ Cô Sơn, là tử truyền của Đạo Tôn.
Một đến từ Thanh Liên kiếm phái, là tử truyền của Kiếm Tôn.
Một đến từ Thượng Dương môn, mặc dù Thượng Dương môn hiện tại cường giả Thái Hư cảnh nhưng cũng sừng sững ở Trung Châu nhiều năm, lịch sử còn lâu hơn so với Thương Hoàn, là danh môn chính phái một hai đại lục. Chớ chi, đây là một môn phái tạo thành do trận pháp sư, chiến lực đầu trong tám môn tiên đạo.
Một đến từ Tiên Minh, là con trai của minh chủ Tiên Minh, cường giả Thái Hư Cảnh Ngọc Hoa Thanh.
Trong nhóm ở đây, vẻ Tang Tự Ninh và Tiêu Dao Du chỉ là góp mặt cho đủ .
Ngay cả Tang Tự Ninh, tuy rằng Nguyệt Độc Tông tài sản nhiều, nhưng ở Đông Châu cũng coi như là danh gia hiển hách. Chỉ là đầu còn Thương Hoàn và Thanh Liên kiếm phái đầu Đông Châu. Nên Nguyệt Độc Tông so với bọn họ thì vẻ gì đặc biệt, nên tới tận bây giờ họ vẫn thể xuất đầu lộ diện.
Người duy nhất ở đây xuất tán tu chính là Tiêu Dao Du.
Đấu pháp của nàng cũng gặp nghi vấn lớn, nhiều cảm thấy nàng là dựa linh sủng mới thể lên thứ hạng hiện giờ. Lấy thực lực và tu vi cảnh giới của bản nàng , thể chen trong suất thứ tám cuối cùng là do vận khí .
Ngọc Trùng Cẩm hết sức nhiệt tình hiếu khách gọi cho mỗi một cái đùi dê nướng. Kỳ Niệm Nhất cái đùi dê to hơn mặt qua , nàng cảm thấy ngoại trừ Ngọc Trùng Cẩm thì ai tâm tình ăn nổi.
Ngọc Trùng Cẩm cắn xé miếng thịt, nhai kỹ nuốt chậm vài , lúc mới : “Không nghĩ tới khi thi đấu chúng còn thể tụ tập đông đủ bên ngoài, đây là ông trời cho chúng cơ hội cùng ăn bữa cơm .”
Hắn xong đầu Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt lấp lánh: “Một kiếm của ngươi hôm qua quá ! Ta ... thưởng thức.”
Chữ “thích” đến bên miệng nuốt về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-225.html.]
Ngọc Trùng Cẩm niệm ở trong lòng: Tẩu tử tương lai, đây là tẩu tử tương lai của , thể mấy lời kỳ quái dễ gây hiểu lầm.
Kỳ Niệm Nhất khẽ gật đầu: “Kiếm của ngươi cũng tồi.”
Ngọc Trùng Cẩm nàng công nhận thì càng thêm vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý , khuôn mặt vốn ưu việt xuất chúng càng lộ vẻ rạng rỡ lấp lánh.
Ngọc Trùng Cẩm giơ ly rượu lên: “Hy vọng thể gặp ngươi ở trận chiến cuối cùng.”
Lời của Ngọc Trùng Cẩm nên là quá tự tin là lòng tin khó hiểu với Kỳ Niệm Nhất, tóm là khiến cho còn bàn bất mãn.
Tang Tự Ninh hừ lạnh một tiếng: “Cầm thần kiếm trong truyền thuyết trong tay thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng năng lực c.h.é.m cuồng đồ, huống chi một kiếm tu học kiếm pháp nhiều năm, ngươi đối với nàng lòng tin.”
Nửa câu với Ngọc Trùng Cẩm, dáng vẻ hai tựa hồ thiết.
Ngọc Trùng Cẩm buông chân dê và nghiêm túc : “Không , lời của ngươi liền hiểu gì về kiếm tu, ngươi mà hiểu một chút sẽ những lời như thế .”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất: “Không tới đứa trẻ con, cho dù đổi là ngươi thì ngươi cũng cầm thanh kiếm .”
Tang Tự Ninh đập bàn lên, lạnh lùng : “Vậy bằng thử xem?”
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên lắc đầu, nhưng là thu hồi kiếm.
Tang Tự Ninh ánh mắt khinh thường nàng, xuống, còn gì thì bên ngáp một cái, buồn bực : “Đối với kiếm tu bọn họ thì kiếm là mệnh căn của , nên căn bản sẽ cho ngoài chạm .”
Người lên tiếng một tay chống cằm buồn bã ỉu xỉu, hình như hứng thú đối với việc những ở đây lời qua tiếng .