Không ai đánh với kiếm tu, ngoại trừ chính bọn họ.
Hỏi kỹ nên mới , hóa Lê Nhạn Hồi hẹn đánh một trận với Kỳ Niệm Nhất từ lâu, chỉ là vẫn đánh. Còn Sở Tư Niên mặc dù thường xuyên giao thủ với Kỳ Niệm Nhất nhưng thỏa mãn. Mà Kỳ Niệm Nhất trận chiến vửa của Ngọc gia nên bắt đầu nảy sinh ý niệm giao thủ với Ngọc Trùng Cẩm, chỉ là cơ hội chính thức hẹn đánh một trận mà thôi.
Ngọc Trùng Cẩm lập tức đập bàn: “Bây giờ là cơ hội nhất ! Ngụy... , Kỳ, Kỳ đạo hữu, chúng hẹn đó, nhất định gặp ở chung trận chiến. Nếu ai xui xẻo thể chống đỡ đến khi đó, thì cũng hẹn thời gian để đánh một trận cho !”
Kỳ Niệm Nhất trả lời mà nhếch môi, nàng nâng ly cụng một cái với Ngọc Trùng Cẩm.
Nàng chọn phớt lờ lời châm chọc của nho nhỏ của Tiêu Dao Du: “Phương pháp kết giao bằng hữu của kiếm tu các ngươi là hẹn đánh .”
Bữa tiệc tới hề lý do, lẽ chỉ một Ngọc Trùng Cẩm ăn vui vẻ. Trên bàn còn nhiều ngay cả cũng , trong đó Tạ Thiên Hành.
Lúc Kỳ Niệm Nhất mới ý thức , từ khi nàng đến núi Nam Tiêu, nàng căn bản từng gặp Tạ Thiên Hành. Rõ ràng tử Thương Hoàn đều ở cùng , viện tử của nàng và Tạ Thiên Hành chỉ cách khúc vi. Khoảng cách gần như , nếu Tạ Thiên Hành cố ý lảng tránh, thì khả năng gặp .
Hiện tại ở bàn nhiều như , nàng tiện trực tiếp hỏi. Sau khi tan cuộc trở về, nàng mới chặn Tạ Thiên Hành ở ngoài sân.
Lúc thấy nàng, Tạ Thiên Hành rõ ràng chút kinh ngạc.
“Tìm ?”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất khẽ: “Cũng , chỉ là một cái mà thôi.”
Nàng một cái thì thật sự một cái.
Thiên Nhãn mở , dáng vẻ Tạ Thiên Hành lộ mắt nàng mười phần sạch sẽ, thậm chí trạng thái cả hảo.
Cũng sương đen như trong tưởng tượng của nàng, Tạ Thiên Hành quá sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-227.html.]
Sạch đến nỗi cho nàng cảm thấy chút quái dị.
Tay Kỳ Niệm Nhất nâng cằm, suy nghĩ đến cảm giác nên lời .
Một loại cảm giác nguy hiểm.
Kỳ Niệm Nhất quả thật chỉ thoáng qua liền xoay rời .
“Thật đau lòng a, tiểu sư tỷ liếc mắt một cái cũng .”
Vẫn là giọng điệu trêu chọc quen thuộc, khác gì quá khứ.
Kỳ Niệm Nhất đưa lưng về phía Tạ Thiên Hành, vẫy vẫy tay với rời .
Sau khi trở phòng và đóng chặt cửa, nàng mới dám đưa tay che mắt.
Đau quá.
Mắt nàng đột nhiên một loại đau đớn kịch liệt khi về phía Tạ Thiên Hành.
Cách đó xa, Tạ Thiên Hành đưa mắt nàng rời , đến khi bóng dáng biến mất trong tầm mắt, Tạ Thiên Hành mới với thanh âm trong đầu: “Có nàng phát hiện cái gì ?”
Thanh âm khàn khàn của lão truyền đến: “Ta sớm bảo ngươi đề phòng nàng, ánh mắt tiểu nha đầu chút kỳ quái. Nàng bây giờ là nàng mười mấy năm ngươi mới quen nữa, lúc đó nàng thật sự thấy gì, hiện tại cũng giống.”
Tạ Thiên Hành trả lời, chậm rãi nhíu mày.
Ông lão : “Cũng may là hạ cấm chế thần huyết với khí hải của ngươi, bất kỳ thế lực bên ngoài nào cũng cách nào để dò xét cách vận khí của ngươi, cho dù trong mắt nàng pháp môn thần kỳ gì chăng nữa, cũng tuyệt đối thể thấy bất cứ thứ gì từ ngươi, ngược sẽ phản phệ, đây chính là sức mạnh của quy định trời đất, lão đầu đây vì ngươi mà bỏ ít vốn gốc.”
Tạ Thiên Hành trầm mặc một lát, hỏi: “Phản phệ nghiêm trọng ?”