Bây giờ chỉ cần hạ xuống một cứ điểm ở trong thành, an bài việc cũng muộn, dù hôm nay nàng chỉ thể ở Nam Cảnh thêm nửa canh giờ.
Nàng vươn tay , chờ đợi trận bàn phản ứng.
Một lát , trận bàn đột nhiên sáng lên ánh sáng trắng từng từ tước tới nay.
Cố Diệp Phi
So với ánh sáng của Kỳ Niệm Nhất thì ánh sáng của đang kiểm tra ở đây chỉ le lói như đom đóm.
Ánh sáng nhẹ nhàng lay động, như cảm giác cửa thành tựa hồ dâng lên một vầng trăng sáng, sáng tỏ tì vết.
Trận bàn trong một trận rung động một trận điên cuồng bay thẳng về phía chín, thậm chí trong ánh sáng trắng còn thoáng nổi lên màu tím, bỗng trận bàn phát thanh âm vỡ vụn.
Kỳ Niệm Nhất cũng ngây ngẩn cả .
Vệ binh thủ thành khàn khàn hô to: “Cửu phẩm! Là cửu phẩm! Chúng rốt cục nữa một vị huyết mạch giả cửu phẩm! Thần phù hộ tộc !”
Mọi ở đây òa lên trận kinh hô, cũng tiếng nghi vấn nhưng nhanh chóng nhấn chìm trong làn sóng hò hét.
Kỳ Niệm Nhất chậm chạp về phía Phi Bạch, nàng thấy vẻ mặt tuyệt vọng của .
Nàng hít sâu một , bình tĩnh : “Đừng hoảng hốt, chỉ là cảnh tượng nhỏ.”
Phi Bạch mặt đổi sắc : “Thứ cho thẳng, ngươi chỉ còn hai khắc thôi.”
Hai khắc thì nàng còn thể kịp cái gì?
Nghe động tĩnh phía , đoàn xe Tân gia và Thượng Quan gia đều ngừng .
Thượng Quan Hi vén rèm cửa sổ xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-349.html.]
Ánh sáng trắng còn tan, một thoáng kinh hồng, nàng và Kỳ Niệm Nhất từ xa.
Vệ binh thủ thành thấy xe của bọn họ dừng ở chỗ thì ngại ngùng và bước đến nhắc nhở bọn họ mau dời xe rời khỏi hành lang cửa thành, nếu sẽ tạo thành tắc nghẽn.
Trên thực tế, dù cho xe ngựa của bọn họ rời , thì cửa thành cũng tắc nghẽn.
Dù thành, là ngoài cửa thành tất cả đều đồng loạt xông lên thấy dáng vẻ của huyết mạch giả cửu phẩm.
Thượng Quan Hi suy nghĩ một lát lập tức xuống xe, nàng bảo phu xe tự lái và nhỏ với nữ tu bên cạnh: “A Ly, ngươi điều tra phận .”
Không chỉ nàng , tất cả đều phận của Kỳ Niệm Nhất.
Vệ binh phụ trách kiểm tra Kỳ Niệm Nhất khiếp sợ đến nên lời, trận bàn vỡ vụn mất công dụng, lắp ba lắp bắp : “Cái , cái ... Cửu phẩm, là cửu phẩm thật ?”
Kỳ Niệm Nhất chỉ trận bàn vỡ vụn hỏi: “Thứ thể nghiệm sai ?”
Trận bàn từ khi đổi đến nay còn phát hiện sai lầm.
Lối nhỏ ở cửa thành tiếng vang, Thượng Quan Hi khi xuống xe liền về phía Kỳ Niệm Nhất. Mặt mày nàng lạnh lùng, nhưng còn vẻ đối chọi gay gắt như lúc đối mặt với Tân Thiên Hạo, khi hòa hoãn , cả nang một loại khí chất trầm tĩnh của sách vở.
Nàng tiến lên, lấy ngón tay bút, vẽ một bức tranh trống rỗng trận bàn vỡ vụn. Trong dư yên của trận bàn, phần vỡ vụn Thượng Quan Hi dùng linh lực một nữa hội tụ , nhưng chỉ miễn cưỡng chống đỡ một hồi vỡ thành mấy khối.
Nhắm chừng là vỡ đến thể vỡ nữa.
Thượng Quan Hi : “Trận đồ vẽ sai, vật liệu dùng trận bàn cũng bình thường, trong quá trình vận chuyển cũng xuất hiện vấn đề gì khác, xác thực là bởi vì kiểm tra nồng độ huyết mạch vượt qua mức giá trị thừa nhận của trận bàn, cho nên mới vỡ vụn.”
Vệ binh thủ thành hô hấp dồn dập, xác nhận một : “Thượng Quan tiểu thư xác định chắc chắn?”
Thượng Quan Hi thu tay về, chỉ cửa thành phụ hai bên, lạnh nhạt : “Không còn hai trận bàn , để nàng kiểm tra nữa là .”
Khi nàng chuyện, chằm chằm Kỳ Niệm Nhất chớp mắt, hề che giấu hứng thú của đối với Kỳ Niệm Nhất.