Nếu thể trò chuyện thêm một lát, cho bọn họ cần cố sức xông lên tầng năm mươi trong hôm nay thì .
Kỳ Niệm Nhất thấu suy nghĩ của nàng , chút cạn lời mà xoay , ngọt ngào mà với Vân Thư: “Sư tôn, chúng qua một bên chuyện?”
Vân Thư thấy nàng , nổi lên da gà, kéo kéo khóe miệng: “Không thành vấn đề, đồ nhi của .”
Bọn họ đến một góc, phát hiện Lăng Hàm vô cùng tri kỷ mà lập kết giới cách âm cho bọn họ, cho thầy trò bọn họ thể cố kỵ mà yên tâm trò chuyện.
Kỳ Niệm Nhất lưng , vẻ mặt lập tức đổi, hỏi vấn đề mà nàng vẫn luôn hỏi khi thấy Vân Thư: “Bạch Vũ ở ?”
Vân Thư hỏi ngược : “Bạch Vũ là ai?”
Kỳ Niệm Nhất chằm chằm : “Chính là linh tu do ngươi cứu khi đầu và giao thủ ngày đó.”
Vân Thư bừng tỉnh : “Thì nàng tên là Bạch Vũ.”
Kỳ Niệm Nhất tạm dừng một nhịp, thể nhịn nữa : “Ngươi cũng quen nàng, vì cứu nàng?”
Vân Thư cũng giải thích, chỉ là : “Ta đều lý do của .”
Hắn đợi Kỳ Niệm Nhất tiếp, lập tức cướp lời: “Hiện tại đến lượt , đồ nhi. Vì ngươi Thương Lãng Kiếm?”
Kỳ Niệm Nhất gạt cần bản thảo: “Ta mua ở chợ đen.”
Cố Diệp Phi
Thật nàng bao giờ chợ đen, vẫn chỉ Thượng Quan Hi mà thôi.
Nghe nơi đó là một nơi duy nhất thể mua đồ vật ở ngoài cảnh, đồ vật ở chợ đen đều chảy từ ngoại thành của Nam Cảnh, nơi đó thiết lập phi thuyền trung chuyển giữa Trung Châu và Tây Châu, nàng còn từng đặt chân ở nơi đó một .
Vân Thư bình tĩnh gợn sóng mà nàng, trực tiếp nghi ngờ : “Chợ đen chỉ thể mua kiếm phổ của Thương Lãng Kiếm, mua kiếm ý.”
Kỳ Niệm Nhất cực kỳ tự nhiên : “Ồ, tự học thành tài.”
Vân Thư khựng , cũng phản bác cách , im lặng một lát : “Cũng thể.”
Quái vật thể tự học thành tài, cũng từng gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-488.html.]
Bản chính là một trong đó.
Vân Thư suy nghĩ, nàng mà là linh tu vùng ở Thần Điện, khó trách kiếm thuật xuất sắc như thế.
Từ điểm tới xem, giống mục tiêu mà tìm.
Kỳ Niệm Nhất thấy nửa ngày lời nào, trực tiếp hỏi: “Để báo đáp chuyện ngươi giúp che giấu, ngươi gì? Ta giúp ngươi.”
Ánh mắt của Vân Thư yên lặng nàng một lát, đột nhiên thu khí thế của cả , lộ nụ ôn hòa như .
“Chuyện của , ngươi cần lo lắng.”
Hắn nhanh chậm : “Vừa coi như lòng , thuận tay giúp ngươi một việc nhỏ, cần quá cảm ơn .”
“Kiếm giả trẻ tuổi vẫn nên lo lắng mục tiêu của chính ngươi .”
Vân Thư đánh giá nàng, ánh mắt khẽ dừng trường kiếm trong tay nàng, khích lệ: “Kiếm tệ.”
Kỳ Niệm Nhất: “Ta cũng cảm thấy như .”
Khó thể tin, kiếm giả thẳng thắng như nàng phát triển sự ứng biến linh hoạt nhanh nhẹn và kỹ thuật diễn ?
Vân Thư nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lẽ trong quá trình nàng trưởng thành, chắc là cũng một thông minh cao siêu như , đóng góp sự trưởng thành của nàng.
Thương Hoàn xa xôi, Ôn Hoài Du đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát.
“Thật còn một vấn đề.” Vân Thư : “Những trải qua mà là thuận miệng bịa ?”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt: “ , lung tung.”
Thật , những lời nửa thật nửa giả, trộn lẫn một chút trải qua của bản nàng, cho nên vẻ càng thêm chân thật.
Vân Thư như suy tư gì đó gật đầu: “Xem hai chúng thật là chút duyên phận.”
Thuận miệng bịa đều thể gặp những lời mà thật sự từng .