Thật lâu , Phi Bạch mới : “Đệ sinh vật Thâm Uyên cao cấp là , là năm phi thăng ?”
Ánh mắt Mặc Vô Thư khẽ động, lắc đầu: “Không chỉ.”
Phi Bạch chút nghi hoặc, lập tức Mặc Vô Thư trầm trọng : “Ta hoài nghi, năm đó một nhóm c.h.ế.t trận ở Thâm Uyên, hồn phách về năm ô nhiễm, trở thành đồng loại của bọn họ.”
Phi Bạch kinh hãi thôi, nhưng sẽ khi căn cứ gì, hỏi: “Đệ thấy gì?”
Mặc Vô Thư: “Ta đuổi theo ý thức bỏ chạy ở Thâm Uyên tới Nam Cảnh, thấy mới nhớ tới ý thức giống ai.”
“Ai?”
Mặc Vô Thư hít sâu một : “Vô Nhai sư tôn.”
……
Bên , Hoa Khê Tôn Giả dàn xếp Thiên Tôn thỏa xong mới hiện , Kỳ Niệm Nhất ở chủ điện chờ một lát, mới mời gặp ba vị phó tôn.
Trận chiến , bọn họ đều trọng thương, nhưng hiện tại thể chậm trễ, bọn họ vội vàng gặp Kỳ Niệm Nhất để truy hỏi chuyện thánh vật.
Kỳ Niệm Nhất sợi tóc của , xin : “Thánh vật của thần điện chỉ sợ thể trở , hiện tại nó hòa một thể với .”
Đôi mắt Kỳ Niệm Nhất khẽ trầm, thần sắc lộ vẻ hiểu rõ.
Nói xong, Thượng Quan Hi nhẹ nhàng buông tay, lùi về phía một bước.
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất hướng về phía Tần Thiên Hạo và Văn Tân Linh đang trong góc, mở Thiên Thính, thăm dò tiếng lòng của bọn họ, xem thử bọn họ đang thầm tính toán cái gì.
Nàng, thật sự đoán sai.
Tổng thời gian nàng đến Nam Cảnh cùng lắm cũng chỉ vài tháng, càng xảy bất kỳ tranh chấp gì, nhưng gương mặt của hai cứ như là nắm thóp bí mật của nàng, thế thì trừ phận thật sự của nàng , sẽ còn gì nữa.
Kỳ Niệm Nhất vỗ nhẹ cánh tay của Thượng Quan Hi, thấp giọng :
“Ta , yên tâm, .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-558.html.]
Nàng chắc chắn, chuyện ngày hôm nay, Nàng sẽ giống như Thượng Quan Hi , bất luận nàng là của Quang Phục Hội là ngoài Nam Cảnh, chẳng sợ nàng là hung thú , cũng thể ngăn cản nàng lên vị trí thần tử đó.
Nàng lấy phát quan , búi gọn mái tóc mềm, đưa tay trêu đùa lọn tóc trắng như tuyết, bỗng, động tác của nàng khẽ chậm .
Mái tóc bạc của nàng hình như khác với những khi nàng kính hoạt năng lực huyết mạch.
Lần …… Nó dường như chẳng thể trở về trạng thái ban đầu nữa.
Trên bầu trời, hai nam nhân, , hai linh thể, vẫn giao chiến xong.
Kỳ Niệm Nhất thầm giao tiếp với Phi Bạch: “Phía chút chuyện, các ngươi cứ đánh từ từ thôi, vội.”
Phi Bạch vốn đang bay nhanh, so chiêu với Mặc Vô Thư, nhưng khi thấy phản ứng bình tĩnh của nàng, liền phân tâm, suýt chút Mạc Vô Thứ đá bay .
Khi đầu, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên mất ngay mắt bọn họ.
Sao, bình tĩnh thế?
Nàng định ngăn cản ?
Hai so chiêu mấy trăm hiệp , đến giờ vẫn phân thắng bại, cuối cùng cũng chỉ thể buồn chán thu tay, bốn mắt , phát hiện gương mặt của đối phương thế mà chẳng khác bản là bao, tâm tình phức tạp vô cùng.
Rốt cuộc, Mặc Vô Thư đành Vân Dã trong giây lát, nhẹ giọng :
“Còn tồn tại thì .”
Phi Bạch nhíu mày, hỏi: “Cơ thể của ngươi ?”
Mặc Vô Thư rũ mắt, thản nhiên : “Ở Thâm Uyên, dùng bản thể của để trấn giữ nơi đó, , chỉ còn cách tự rút một mảnh linh hồn, đặt con rối thôi.”
Phi Bạch hỏi tiếp: “Xảy chuyện gì ?”
Hắn hiểu , nếu là việc cấp thiết, hẳn sẽ dễ dàng rời khỏi Thâm Uyên như thế.
Cố Diệp Phi
Mặc Vô Thư nhàn nhạt liếc mắt : “Suy đoán đó của ngươi sai, ngoài yêu ma, quỷ quái và ảnh họa, ở Thâm Uyên còn thứ đáng sợ hơn nhiều.”