So với việc yên chờ chết, nàng càng thích việc nắm giữ thứ trong tay hơn.
……………
Trung Châu, Ngọc gia.
Ngọc Trọng Cẩm trở về ngay đêm giao thừa.
Hắn bước chân nhà, Ngọc Hoa Thanh liền trừng mắt : “Ngươi còn đường về ! Suốt ngày cứ chạy lung tung ngoài đường.”
Ngọc Sanh Hàn khẽ, nhưng nụ chẳng vui vẻ gì cho cam.
Hắn nghĩ, cho dù bọn họ bằng mặt bằng lòng như rốt cuộc vẫn là một nhà với , trong đêm giao thừa như thế họ cũng sẽ thể đoàn tụ với , cùng ăn một bữa cơm.
Gia yến đêm giao thừa ở Ngọc Gia khá vắng vẻ.
Ngọc Hoa Thanh một lòng tu đạo, từng rước về hai thê tử, tiếp nối , khi sinh con nối dõi bao lâu thì liền qua đời, ngoài bất kỳ cơ nào nữa, Ngọc gia từ đến nay chỉ độc ba nam nhân bọn họ.
Bởi thế, trong đêm giao thừa, ba nam nhân đối mặt với , thật sự chẳng vui vẻ chút nào.
Trong bữa tiệc, Ngọc Hoa Thanh phân phó : “Qua năm nay, nha đầu cũng đến hai mươi tuổi , năm , nhớ nhanh chóng đến Thương Hoan cầu hôn .”
Khi những lời đó, qua khá nhàn nhã, nhưng vô tình giáng một tia sét lòng hai em Ngọc Gia.
Hai Ngọc Sang Hàn và Ngọc Trọng Cẩm đồng loạt ngẩng phắt đầu lên.
Ngọc Hoa Thành tiếp: “Sau khi các ngươi thành hôn, nàng sẽ trở thành con dâu trưởng của Ngọc gia, lúc đó…… Nàng cũng coi như là thuộc Ngọc gia . Còn thời gian cụ thể, sẽ thương lượng với Thiên Cơ Tử thông báo cho ngươi .”
Đầu Ngọc Sang Hàn ong lên một tiếng, chỉ là biểu hiện bất cứ thứ gì ngoài, là , quen với cách hành xử của phụ , trong lòng chẳng còn mấy quan tâm nữa.
Ngọc Trọng Cẩm, cất cao giọng : “Phụ , cả trưởng và nàng đều chấp thuận hôn sự , chúng nhất định liên hôn với Thương Hoàn, vì cứ cố chấp chọn cách đó để thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-616.html.]
“Đang bàn về hôn sự của đại ca ngươi, ngươi xen miệng gì.” Ngọc Hoa Thanh xoáy sâu : “Chút tâm tư nhỏ đó, nhất là nên nhanh chóng thu .”
Ngọc Trong Cẩm nhíu mày.
Hắn chỉ cảm thấy, chân tướng của chuyện , lẽ đơn giản là một cuộc liên hôn giữa Tiên Minh và Thương Hoan.
……………..
Ở đầu bên của Vẫn Tinh Phong, bỗng truyền đến một tiếng ầm vang dội.
Cố Diệp Phi
Ôn Hoài Du nhấc mày, đầu liếc thoáng qua, nhanh chóng phát hiện cái bệ bếp đáng thương thể cứu chữa nữa, vỡ tan thành từng mảnh.
Cung Lăng Châu cầm một cục đá rửa kiếm thật lớn , lót phía chiếc chảo, Mặc Vô Thư xoa xoa đầu ngón tay, tạo nên một ngọn lửa nhỏ, đun nóng đá rửa kiếm.
Yến Hoài Phong nhân cơ hội ước lượng chiếc nồi, nhanh chóng nấu vài món ăn.
Nói , cũng khá khó để thể nấu một bàn thức ăn phong phú, ngon nghẻ trong một điều kiện như hiện tại.
Kỳ Niệm Nhất còn xem xong tin tức gọi ăn cơm, chỉ thể sắp xếp đống tin qua một bên, để ngày mai xem tiếp.
Thế nên, nàng để ý đến một phong bì đè ngay phía , bên trong thư mà là một lá bùa.
Nếu nàng mở xem, chắc chắn sẽ phát hiện, trong phong thư vốn đựng hai lá bùa, chỉ là hiểu tại một lá trong đó đốt cháy, chỉ còn sót chút tro tàn.
Một lá khác, chính là một tấm truyền âm phù vẫn sử dụng.
Là phong thư do Mộ Vãn gửi tới.
Đồ ăn , đương nhiên, thể thiếu ít rượu ngon.
Ôn Hoài Du lấy ba vò rượu từ cây đại thụ trong đình viện lên, nắp mở , một mùi hương thơm nồng nhanh chóng xộc mũi.