Trong viện ngay bên cạnh nàng, Lục Thanh Hà mới ló đầu bao lâu, thấy câu hỏi từ phía Kỳ Niệm Nhất: “Đây là đang….. Độ kiếp?”
Giọng của nàng mang theo chút vẻ khó thể tin.
Đang , bầu trời bỗng nhiên giáng xuống một tia sấm sét, xét theo uy lực của đợt thiên lôi , thì thật khác gì Hóa Thần kiếp.
Lục Thanh Hà nghệt mặt, bất đắc dĩ : “ vật, Cung đạo hữu đang độ kiếp.”
Kỳ Niệm Nhất: “Sao thế?”
Nàng cố gắng lục mớ ký ức hỗn độn từ tối hôm qua, nhưng từ đầu nàng vốn uống nhiệt tình, nên đợi đến lúc giao thừa, hai mắt nàng nhịn nổi, chìm cơn mê.
Lục Thanh Hà lên tiếng giải thích: “Đêm qua kích thích chút mà, đạt đến bậc Hóa Thần cảnh Long Môn lễ của ngươi.”
Ngắt một chút, dùng thái độ một lời khó hết, mở miệng: “Chỉ là ngờ mới sáng sớm thức dậy thì liền bắt đầu độ kiếp, Cung đạo hữu, tính tình nôn nóng thật đấy.”
Phi Bạch hiện từ kiếm, co duỗi tay chân, : “Đêm quan bọn họ bàn tán với , khi ngươi mới ở Trúc Cơ cảnh, Cung Lăng Châu là Nguyên Anh Cảnh đỉnh, nhưng hiện giờ, ngươi hóa thần cảnh nhưng vẫn dừng ở Nguyên Anh cảnh đỉnh, cho nên vì thế mà kích động đấy.”
Kỳ Niệm Nhẩt lắc đầu : “Tu vi của vốn sớm đạt đến đó , chỉ là đang chờ tâm cảnh đạt đến mức độ mỹ mà thôi, vẫn luôn chần chờ, chịu độ kiếp.”
Ma tu trọng sát phạt, công pháp của ma tu cũng tập trung chủ yếu tấn công bên ngoài, ít khi rèn luyện tâm cảnh, cho nên so với các tu sĩ khác, tâm ma kiếp của ma tu còn đáng sợ hơn nhiều.
Thật mấy năm tu vi của Cung Lăng Châu cũng đạt đến Long Môn quan khẩu , là do đại sư và ma tôn áp chế tu vi của , trải nghiệm, tu luyện tâm cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-618.html.]
Ngày đầu tiên của năm mới, Kỳ Niệm Nhất sắp xếp đồ đạc, đem theo chiếc đèn hoa sen tinh xảo cùng với một bó bạch mai, rời khỏi Thương Hoàn, hướng về phía Tây Kinh.
Đây vẫn là đầu tiên nàng sử dụng sức mạnh “Nửa bước” khi tiến Kiến Long Môn, so với việc , lúc nào cũng đem theo súc địa thành thốn, thì hiện tại, khi thể tự dùng sức mạnh của bản , cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Từ Thương Hoàn đến Tây Kinh, vốn là dùng tốc độ nhanh nhất, dùng lực để bay thì nàng cũng mất ít nhất hai ngày.
Mà hiện tại, chỉ trong một thở, núi, sông, hồ, biển liền lóe lên một cái mắt nàng lập tức biến mắt, một giờ , nàng đến Tây Kinh.
Sợ rằng cái đầu tóc bạc trắng của bản sẽ dọa sợ phàm nhân, nên nàng nhanh chóng lấy một chiếc mũ, đội lên, quen cửa quen nẻo mà tìm cái lỗ chó yêu thích , nhưng chợt kinh ngạc phát hiện, lỗ chó đó chặn .
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất bất lực, chỉ đành chống một tay, phóng qua bức tường, nhẹ nhàng tiến .
Vừa mới đáp chân xuống đất, nàng liền thấy Cảnh Đế và Trác Thanh đang cách đó xa, tủm tỉm quan sát nàng.
Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc: “Sao các đoán sẽ tới?”
Bên Cảnh Đế còn một nữ tử cực kỳ ngây thơ, đáng yêu, xét theo trang phục, thì đây chắc hẳn là Hoàng Hậu đương triều nhỉ.
Hắn khẽ : “Lúc , mùng một mỗi năm, Ung Hòa Cung luôn thêm một chiếc đèn lồng và bó hoa mà tiên đế thích nhất, và Trác thúc đoán là ngươi xuất hiện, nên lén đến đây, vì chỉ thể tới đây để bắt ngươi thôi.”
Ung Hòa Cung là nơi ở của phụ hoàng nàng khi ông vẫn còn sống.
Thấy bọn họ mang theo hầu bên cạnh, Kỳ Niệm Nhất liền yên tâm mà tháo chiếc mũ xuống, lộ một mái tóc trắng mềm như thác nước, khiến ba cùng kinh ngạc.