Mặc Vô Thư chắn mặt nàng: “Đừng qua đó.”
Ngọc Hoa Thanh nhạo : “Tránh lưng sự tôn dám ? Lúc ở Vân Trung thành là kiêu ngạo lắm ?”
“Giờ thế nào ? Có cảm thấy liên kết giữa bản và thanh kiếm cắt đứt khó chịu ?” Ngọc Hoa Thanh ngạo nghễ , “Có cảm thấy thanh kiếm trong tay , thật giống như đống sắt vô dụng ?”
“Mất thanh kiếm, ngươi còn gì cơ chứ?”
Ánh mắt kỳ Niệm Nhất trầm lắng, chằm chằm Ngọc Hoa Thanh, Ngọc Sanh Hàn sớm ngất những đòn tra tấn tàn nhẫn của phụ .
Ngọc Hoa Thanh kéo dài âm thanh , chất vấn hỏi: “Mất kiếm, ngươi còn gì hả?”
Thân là một kiếm tu, mà mất kiếm, thì ngươi còn thể dựa cái gì mà kiêu ngạo như chứ?
“Ngươi thể đến ngày hôm , chẳng là chỉ vì một thanh kiếm thôi ?”
Ngọc Hoa Thanh , biểu tình sớm vặn vẹo hết cả.
Từ nhỏ mong ước trở thành một kiếm tu, nhưng khi đến tuổi thiếu niên, bỗng phát hiện sư tỷ của kiếm cốt trời sinh nhưng chính .
Sau đó, dần lớn lên, ma xui quỷ khiến thế nào, đụng một tên quái vật như Mặc Vô Thư.
Thậm chí……… Đồ của Mặc Vô Thư cũng trở thành trở ngại của .
“Sư môn các ngươi đều đáng c.h.ế.t cả.”
Lông mi Kỳ Niệm Nhất run rẩy, tựa như lời của Ngọc Hoa Thanh lay động, cũng tựa như đột nhiên nhớ một chuyện gì đó.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-758.html.]
Mặc Vô Thư thấy sắc mặt của nàng, trầm giọng : ‘’ Đừng nghĩ nhiều, ngươi thể bước đến ngày hôm nay, cũng trả giá ít , ngươi những thứ đó, ngươi chắc hẳn hiểu, đương nhiên cũng thể thấy rõ ràng, nên cần đặt nặng trong lòng gì.”
Đầu bên , Ngọc Hoa Thanh đột nhiên phát một tràng điên dại, ý thức mệ mang của Ngọc Sanh Hàn theo đó mà gian nan mở to mắt, về phía , chỉ thấy một cái hư ảnh của Kỳ Niệm Nhất.
Ánh mắt rũ xuống, dừng lòng bàn tay của chính .
Đồng tâm khế……. Còn một cách sử dụng mà phụ đến.
Ánh mắt mơ hồ thanh kiêm sáng choang của Ngọc Hoa Thanh, Ngọc Sang Hàn khó khăn nâng tay lên, trong tay như đang dấu một thứ gì đó, dùng hết bộ sức lực, vung tay đập thẳng n.g.ự.c của chính .
Ngọc Trọng Cẩm vẫn luôn quan sát liền lập tức hét lên: “Ca, — —”
Hành động tự hủy chiêu thức Ngọc Trọng Cẩm nhanh chóng bay lên, ngăn .
Ngọc Trọng Cẩm cũng chẳng thể tiếp tục dùng kiếm của chính nữa, chỉ thể dùng thể của bản chặn ý định tự sát của Ngọc Sanh Hàn, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của Ngọc Sanh Hàn, hốc mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào nên lời.
Khi thấy nhi tử thương yêu nhất xuất hiện mắt, khiến Ngọc Hoa Thanh lộ chút do dự.
chút do dự chỉ xẹt qua mà thôi, ánh mắt một nữa trở nên lạnh lẽo, dùng một chưởng đánh bay Ngọc Trọng Cẩm, cả Ngọc Trọng Cẩm đập trụ băng, tức khắc phun một búng máu.
Mặc Vô Thư lạnh lùng lên tiếng: “Nếu ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t Niệm Nhất, thì sớm động thủ, vốn chẳng cần tra tấn nhi tử sinh của gì, kéo dài thời gian như , ngươi đơn giản chỉ , trốn thoát khỏi thiên mệnh mà thôi.”
Ngọc Hoa Thanh thế mà : “Kêu hiến tế , thôi, hiến tế cũng , nhưng mà — —”
Ánh mắt dời lên Kỳ Niệm Nhất, gắn từng chữ một: “ nha đầu cũng c.h.ế.t với .”
“Còn mấy chỉ cần thiên mệnh giả chịu hiến tế thì sẽ chung ?” Ngọc Hoa Thanh liếc quanh một vòng, nhạo , “Cùng luôn , là đúng lúc .”