Đôi mắt Cơ Sướng mở to một chút, ló đầu thể tưởng tượng : “Sao ngươi suy nghĩ cái gì!”
Mặc Vô Thư uống , trêu chọc : “Không Yêu Tộc các ngươi nhân loại chúng âm hiểm xảo trá, lắm mưu nhiều kế , nhân loại kiểu thể thấu nội tâm suy nghĩ của ngươi cũng gì kỳ lạ .”
Cơ Sướng suýt chút nữa tức hộc máu.
Hắn thấp giọng : “Ta chỉ là… rốt cuộc nên trở về , thể .”
Mặc Vô Thư bắt nạt gấu trúc đáng thương nữa, rót đầy chén rượu mặt và Kỳ Niệm Nhất.
Rượu do Ôn Hoài Du tự tay ủ tràn ngập mùi tuyết mát lạnh, hương thơm cay nồng xông thẳng lên đỉnh đầu, hợp với tuyết đọng đầy đất và ánh trăng rách nát, ngược một phen ý cảnh khác.
Hai thầy trò uống xong ba chén, coi như thực tiễn.
Trước khi xuất phát, nàng gặp Thiên Cơ Tử một chuyến.
Nàng đến vội vàng, rời cũng vội vàng.
Không ai nàng và Thiên Cơ Tử rốt cuộc cái gì, ngay cả Diệu Âm cũng rõ ràng lắm.
Diệu Âm chỉ , khi hai họ xong, Thiên Cơ Tử dậy tiễn Kỳ Niệm Nhất rời khỏi, lúc trong phòng mơ hồ mùi m.á.u tươi, sắc mặt của Thiên Cơ Tử vẻ đặc biệt kém, giống như thương nặng.
Diệu Âm hỏi nhiều, chỉ là trong lòng sinh một chút lo lắng, ngược Thiên Cơ Tử đưa Kỳ Niệm Nhất khỏi cốc.
Kỳ Niệm Nhất thấy bộ dạng của Diệu Âm hiện giờ, chút vui mừng: “Cảm giác thể chuyện một nữa thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-782.html.]
Diệu Âm suy nghĩ, giả bộ suy nghĩ một chút, cuối cùng bật : “Tất nhiên là vô cùng .”
Kỳ Niệm Nhất lộ một nụ nhạt nhẽo: “Vẫn luôn kịp lúc ở trong thành Vân Trung, cảm ơn ngươi.”
Nếu Diệu Âm phản ứng nhanh, kịp thời truyền lực lượng thần thông của cho nàng, thì cuối cùng nàng thể chiến thắng Ngọc Hoa Thanh là một ẩn .
Diệu Âm nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nhẹ giọng : “Nhiều năm như , rõ lực lượng thần thông mang cho rốt cuộc là bối rối càng nhiều là chỗ càng nhiều, lúc cảm giác lực lượng thần thông dường như rời khỏi mà thì còn chút sợ hãi.”
Nụ của nàng như rót một tia ấm áp cho trời đông giá rét hiu quạnh, mang đến ánh nắng cho Quỷ Cốc trong bóng đêm.
Diệu Âm nhớ : “Lúc cũng chỉ một suy nghĩ, nếu Bạch Trạch lấy lực lượng thần thông của , nếu lực lượng huyết mạch của chúng sẽ rót trong cơ thể khác, trợ lực phi thăng, hy vọng là ngươi mà Ngọc Hoa Thanh.”
Nói xong, ánh mắt của Diệu Âm lộ trêu chọc: “Ta vốn còn chút lo lắng, sợ ngươi cũng giống như lúc , ép thể chuyện, những nghĩ rằng châm ngôn ở của ngươi dường như gì khác thường.”
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng : “Bởi vì vị thần minh giúp kiềm chế lực lượng quy tắc của châm ngôn.”
Diệu Âm chút khó hiểu, nhưng Kỳ Niệm Nhất giải thích quá nhiều.
Kỳ Niệm Nhất xong, Diệu Âm, trong mắt ẩn giấu cảm xúc cho xem hiểu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng : “Đưa đến nơi thôi.”
Cố Diệp Phi
Lúc , Diệu Âm bóng lưng của Kỳ Niệm Nhất rời khó hiểu thật lâu, vì nàng lộ biểu cảm như .
Lại nghĩ rằng, ngày thứ hai khi Kỳ Niệm Nhất rời khỏi, Thiên Cơ Tử triệu tập của Quỷ Cốc, công khai một tin tức đủ để khiếp sợ thế nhân.
Lúc Thiên Cơ Tử xuất hiện mặt , sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt che khuất, thấy rõ biểu cảm của , nhưng tu vi đều thể cảm nhận trạng thái hiện tại của Thiên Cơ Tử vô cùng .