Kỳ Niệm Nhất xòe tay với Vân Dã, bộ dạng vô : “Không kích một phen, cũng hạ quyết tâm nhanh như .”
Nàng Cơ Sướng vài , dừng nữa, lập tức rời .
Vân Dã theo phía nàng, hỏi: “Vậy hiện tại chúng cái gì?”
Khóe miệng Kỳ Niệm Nhất nhếch lên một nụ xa, khẽ nhướng mày với : “Đi hoàng cung.”
Vân Dã ngây dại: “A, thật ?”
Tâm trạng ngơ ngác và khiếp sợ vẫn duy trì cho đến khi tận mắt thấy Kỳ Niệm Nhất thuần thục leo hoàng cung mới bình tĩnh một chút.
Vân Dã bất đắc dĩ : “Nếu để Bạch Trạch sức mạnh thần thông để cho nàng, mà nàng dùng loại chuyện tập kích ban đêm , sợ là Bạch Trạch sẽ mất thôi.”
Kỳ Niệm Nhất: “Hắn sẽ .”
Hắn chỉ , thậm chí còn đang xem náo nhiệt.
Kỳ Niệm Nhất nhảy hoàng cung, gặp bất kỳ thủ vệ nào, cũng kinh động bất kỳ yêu thú nào, cả đường thuận lợi đến thể tưởng tượng nổi.
Cố Diệp Phi
Đến lúc , Vân Dã cũng cho rằng nàng đến đây để ám sát Tân Hoàng nữa, liền hỏi: “Thi thể cuối cùng của Bạch Trạch ở trong hoàng cung?”
Kỳ Niệm Nhất trả lời mà về phía , nhỏ giọng : “Xem bọn họ phát hiện .”
Vân Dã chút kinh ngạc, nhanh, khí mặt bọn họ phảng phất d.a.o động tựa như mặt gương nước, đột nhiên kéo xa, lộ dáng vẻ thực sự mặt họ.
Thì trong hoàng cung một lớp ảo cảnh tinh diệu như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-789.html.]
Trước mặt bọn họ là một nữ tử áo xanh, nữ tử hình cao gầy, mi tâm điểm xuyến một ngọn lửa màu đỏ lửa xanh bao bọc, sợi tóc màu đen nhưng đuôi tóc đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, vạt áo dài màu xanh của nàng cũng điểm xuyến những ánh lửa xanh đỏ đan xen với , sáng rực trong đêm tối.
Nữ tử khuôn mặt thanh tú, khí chất đoan lệ và uy nghiêm của nàng hiện trong lúc nàng , giữa đôi mày toát sự trấn định và trầm khỏi sinh lòng tin phục.
Đối phương với Kỳ Niệm Nhất, cao giọng : “Các hạ bao giờ che giấu thở nhân loại của , đây cũng coi như là ý định che dấu hành tung, vì , cũng nên tỏ chút thành ý, đến đây nghênh đón mới .”
Bên cạnh nàng còn một nữ tử tóc trắng như tuyết, dáng vẻ là một nữ tướng, ánh mắt thiện lắm chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, cánh mũi giật giật, dường như vô cùng quen với thở nhân loại nàng.
Kỳ Niệm Nhất cũng tươi đáp : “Yêu Hoàng tự đến nghênh đón, tại hạ vô cùng vinh hạnh.”
Nữ tử áo xanh chính là Yêu Hoàng mới nhậm chức của Yêu Vực, chân là thanh loan.
Yêu Hoàng : “Các hạ cần khách khí, gọi là Hoàng Linh là .”
Nàng xong, ánh mắt khiển trách nữ tướng tóc trắng bên cạnh, thấp giọng : “Đồ Băng, đây là khách quý, vô lễ.”
Nói xong, xin Kỳ Niệm Nhất: “Chân của Đồ Băng ngân tuyết khuyển, mẫn cảm với thở, nhất là đối với nhân loại, nàng ác ý với ngươi .”
Kỳ Niệm Nhất: “Có ác ý cũng .”
Vân Dã vài phần bất đắc dĩ, cảm thấy từ khi nàng bước Yêu Vực, hành động của nàng giống như chạy đến đây chỉ để đắc tội với yêu tu .
Hoàng Linh nhẹ một tiếng: “Mời theo .”
Kỳ Niệm Nhất theo Hoàng Linh ngang qua hoàng cung Yêu tộc, đường thấy ít đồ vật thuộc về nhân loại, nàng tò mò : “Sau khi hai tộc nhân yêu cách biển mà trị, từ lâu còn qua với , vì nơi còn nhiều đồ vật của nhân loại như .”
Hoàng Linh nở nụ : “Yêu tộc và Nhân tộc qua là sự thật, nhưng Yêu tu yêu tộc đến Kiến Long Môn cũng gia nhập Thần Cơ.”