“Chị hai, em   sẽ về ngay, đừng lo lắng.” Cố Vân Khê nhanh chóng trở về phòng ngủ,  đồ ngủ ,  tùy ý chọn một bộ quần áo đơn giản mặc .
 
“Làm   thể  lo lắng?” Cố Vân Thải lo lắng  vòng quanh cô, ruột gan rối bời  chịu , "Rốt cuộc  xảy  chuyện gì? Tại   của bộ đội  tới tận nhà?”
 
Cố Vân Khê thu dọn chút đồ đạc nhét  trong cặp sách,  ngọt ngào với chị hai: "Chị hai  xem, em giống  gây họa ? Em ngây thơ đáng yêu, nhu thuận đơn thuần như thế  cơ mà, đúng ? Hơn nữa, cho dù lùi một vạn bước, em thật sự phạm tội, cũng là chú cảnh sát tới bắt, quân đội   quyền thực thi pháp luật  nhé.”
 
Cô nghiêm túc  năng luyên thuyên một hồi, cuối cùng cũng trấn an  Cố Vân Thải.
 
Ngoài cửa, Hoắc Vân Sơn  rõ mồn một,  nhịn  liếc mắt. Ngây thơ đáng yêu? Nhu thuận đơn thuần? Cái con bé   gây  họa lớn thấu trời    ?
 
Cái nhóc ranh !
 
Dưới ánh mắt phức tạp của một đám hàng xóm, Cố Vân Khê đeo cặp sách  lên xe quân đội, còn  híp mắt vẫy tay tạm biệt bọn họ, trông thoải mái hệt như  dạo ngoại ô.
 
Chờ xe quân đội  lái , hàng xóm liền ào ào vây quanh Cố Vân Thải: "Tiểu Khê nhà cháu   đấy? Kia là xe bộ đội đúng ?”
 
“Em …” Cố Vân Thải miễn cưỡng , tìm lý do  đỡ cho em gái: "Có một giáo viên xuất  từ bộ đội, dẫn em  đến quân doanh để học hỏi kinh nghiệm thực tế thôi ạ.”
 
Lý do  kỳ thực  sơ hở, nhưng tất cả    nghĩ nhiều như , thật sự tin là thật. Mang học sinh  gặp việc đời cũng là chuyện  bình thường. Hơn nữa, họ cũng    trói gô mang . Cố Vân Khê còn nhỏ như ,  thể   chuyện  kinh thiên động địa gì chứ?
 
Dọc theo đường , Cố Vân Khê  ở ghế  ngủ say như c.h.ế.t,   cô  lo lắng, mà là tranh thủ ngủ bù sức lực, chuẩn  cho cuộc thẩm vấn sắp tới.
 
Nhìn bộ dáng vô tư lự của cô, Hoắc Vân Sơn cũng cạn lời. Rất nhiều   cô gây  rối loạn lớn, trắng đêm  ngủ ,  mà cô bé  còn  thể ngủ ngon lành?
 
Cố Vân Khê  đ.á.n.h thức, cô mờ mịt mở mắt, ngơ ngác theo  xuống xe,  ngơ ngác theo họ  một căn nhà.
 
Hoắc Vân Sơn dẫn Cố Vân Khê  một phòng họp, "Đây là Cố Vân Khê.”
 
Mấy đôi mắt đồng loạt  qua. Một cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, mặc áo sơ mi trắng quần jean, bên ngoài khoác một cái áo khoác. Má  còn hằn một vết ngủ, ánh mắt ngơ ngác, buồn ngủ m.ô.n.g lung,   là một bộ dáng  hết nét trẻ con.
 
Trong  thời gian ngắn, tâm tình   vô cùng phức tạp.
 
Tầm mắt Cố Vân Khê lướt qua những vị lãnh đạo cấp cao mặc quân trang, cô ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào các vị thủ trưởng.”
 
Người đàn ông  đầu  uy nghiêm, giơ chiếc máy  xí  lên: “Thứ  là do cô ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-224.html.]
Tất cả tư liệu của Cố Vân Khê đều  đặt  bàn của bọn họ, ghi chép chi tiết từ lúc sinh  đến giờ.
 
Hoàn cảnh gia đình phức tạp,  thể ốm yếu, nhưng   một cái đầu vô cùng thông minh, đặc biệt  kiếm tiền. Đối với trưởng bối thì  cung kính, tính tình  , nhưng đối với  trai chị gái  đặc biệt . Cô bé  tiền cũng  hưởng thụ,  thích vàng bạc châu báu,  theo đuổi hàng hiệu, sở thích duy nhất chính là ăn.
 
Một đứa bé như , tiện tay quyên góp năm trăm vạn cho đội cảnh sát chống tội phạm mà mắt cũng  chớp một cái.
 
Chỉ  thể , cô là  yêu ghét rõ ràng, ghét ác như thù, là một đứa trẻ  lòng yêu nước.
 
 , nhưng lực sát thương thì  lớn.
 
Cố Vân Khê mở to đôi mắt vô tội: " thế ạ, việc   chiếm mất mười ngày vàng ngọc của cháu.”
 
Thủ trưởng: ...... Mười ngày? Bỗng nhiên ông thấy đau răng. Nghĩ đến buổi diễn tập quân sự  buộc tạm ngừng, đầu ông  càng đau hơn.
 
Một tiếng quát khẽ vang lên: "Cố Vân Khê,  chuyện cho đàng hoàng.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Một khuôn mặt quen thuộc đập  mắt, Cố Vân Khê sáng mắt lên: "Tiến sĩ Hầu, thầy cũng ở đây ? Vậy thì em yên tâm . Ngài là thầy của em, dạy  nghiêm,  thì  là của sư phụ !”
 
Một tai họa lớn bất ngờ ập xuống,  Tiến sĩ Hầu nhịn   trợn trắng mắt. Ông  nhảm cái gì? Là ông bảo cô gây  chuyện như  ?
 
"Con nhóc ranh , cả ngày chỉ  gây chuyện! Viết luận văn thì  đắn  , tại   nghịch ngợm   cái thứ ?"
 
“Là lòng hiếu kỳ của trẻ con thôi mà,” Cố Vân Khê thản nhiên .
 
Mặt Tiến sĩ Hầu cũng sắp  nhịn  nữa. Đứa nhỏ ,  thấy sắc mặt   càng lúc càng khó coi ?
 
Cô dùng mười ngày phá vỡ hệ thống phòng ngự của  khác, còn luôn miệng   là trẻ con,   khác nghĩ như thế nào?
 
Chẳng lẽ một đám  lớn như  đều  đấu  cô ?
 
“Ngậm miệng  , nhóc con .”
 
Cố Vân Khê chính là cố ý. Trẻ con thì  thẳng về thẳng, còn thiếu nữ thiên tài với tâm tư thâm trầm mới là đáng sợ nhất, sẽ  cho   kiêng kị đấy.
 
Nhìn hai thầy trò đấu khẩu vui vẻ,   chỉ  yên lặng .