Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:04:53
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thím Cố với vẻ mặt bất an tiến gần: "Đồ chổi sắp c.h.ế.t ?”

 

“Chát!”

 

Thím Cố tức tối ủy khuất, ôm mặt: “Anh đ.á.n.h ?”

 

“Tất cả là tại cô! Nếu cô giữ mồm giữ miệng, đừng ác khẩu như , thì nó đến nỗi hận cô như thế!” Chú Cố ngoài miệng mắng hung dữ, nhưng âm thầm nháy mắt hiệu, “Còn mau lấy tiền? Không cần tốn bao nhiêu, nhất định cứu cháu gái nhỏ!”

 

Nhiều ở đây như , chuyện khẳng định thể giấu giếm , nhất định sẽ truyền tới tai lãnh đạo nhà máy. Trước mắt, quan trọng nhất là vãn hồi hình tượng mất, bằng giá cứu chữa con bé.

 

Thím Cố sửng sốt vài giây, đó mới hiểu mà hoảng hốt chạy về nhà.

 

Chú Cố liều mạng diễn kịch, đổ hết trách nhiệm lên vợ, cố gắng tẩy trắng bản .

 

Mấy hàng xóm bệnh viện đều , lời nào.

 

Một khi hạt giống hoài nghi nảy mầm trong lòng, thì sẽ thể trở như nữa.

 

Rất nhanh, tin tức liền truyền ngoài, theo thăm , bạn bè dịp Tết Âm lịch mà nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

 

Khi Cố Vân Khê đưa đến bệnh viện thì sốt cao đến 39,8 độ, tình hình nguy hiểm. Cơn sốt cao hành hạ cô bé cả đêm hạ, mãi đến sáng sớm mới bắt đầu thuyên giảm.

 

Bác sĩ trực ban nhiệt kế, thở phào nhẹ nhõm: "May mà các đưa tới kịp thời trong đêm, nếu sẽ hỏng mất cái đầu .”

 

Nghe như thế, khỏi nghĩ mà thấy sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-6.html.]

 

Bác sĩ cô bé đang truyền nước, nhịn thở dài, dặn dò: "Bệnh nhân lâu ngày ăn đủ no, dẫn đến suy dinh dưỡng, thể suy yếu dễ sinh bệnh. Phải nghĩ biện pháp bồi bổ, nếu điều kiện uống canh gà, mỗi ngày đảm bảo cho cháu bé một quả trứng gà."

 

Hàng xóm : "Lâu ngày ăn đủ no? Bác sĩ, nhầm đấy chứ?”

 

Bác sĩ mặt lộ vẻ thương xót: "Không nhầm . Cô bé mười bốn tuổi, nhưng chỉ giống như mười hai tuổi thôi. Cứ tiếp tục như thì .”

 

Cố Hải Triều liền tự trách thôi: "Là chăm sóc cho em gái. ... trong tay một xu cũng .”

 

Cố Hải Ba hít sâu một , cố lấy dũng khí : "Cho nên, cả mới đòi công việc ! Chúng đừng ăn trứng gà, ngay cả ăn no cũng thể!”

 

Tâm can hàng xóm đều chua xót ê ẩm. Nếu chính tai lời bác sĩ, ai sẽ tin rằng mấy đứa nhỏ nhà họ Cố sống gian nan, khốn khổ như ?

 

"Thím hai các con chút đanh đá cay nghiệt, nhưng chú hai là m.á.u mủ ruột rà, thể..." Bình thường biểu hiện như , lừa gạt tất cả .

 

sự thật bày mắt, họ thể tin.

 

Cố Hải Triều chỉ chua chát. Anh đây? Nói chú hai và thím hai, một đóng vai hiền lành, một mặt ác, cấu kết với để bóc lột họ? Nói rằng bọn họ là lũ sâu mọt ăn bám ?

 

Đối với ngoài, chú hai nổi tiếng là phúc hậu, ai mà tin ông nhẫn tâm hà khắc với cháu ruột ? Không, ông , mà là ông ngó lơ, để mặc vợ giở trò đê tiện. Mọi chuyện đều do bà , còn ông vẫn là vị chú hiền lành, thanh bạch!

 

Phạm Khắc Hiếu

Cố Vân Khê nữa mở mắt. Đây là bệnh viện. Nhìn chị em nước mắt lưng tròng, vây quanh giường, trong lòng cô dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Có chút đắng chát, nhưng cũng một luồng ấm áp khó thấy. Haizz, xem thể về nữa , thì chấp nhận sự thật thôi.

 

Cố Vân Thải cầm một chiếc cà mèn sứ, cẩn thận mở nắp. Bên trong là cháo gạo trắng óng ánh, nóng hổi. Cố Vân Khê kìm mà nuốt nước bọt, bụng cô ùng ục kêu lên điên cuồng. Ai thể ngờ một ngày, cô, một tiến sĩ hiện đại, thèm thuồng đến thế một bát cháo gạo! Bát cháo thơm nồng, sền sệt, còn vị ngọt nhẹ, chắc hẳn là cho thêm chút đường trắng quý giá. Ánh mắt cô sáng rực lên, đưa bát lên uống từng ngụm lớn. Đây là đầu tiên cô cảm thấy cháo gạo ngon đến nhường .

 

 

Loading...