“À.” Cô phục vụ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng tố chất nghề nghiệp  tệ, "Được, xin chờ một lát.”
 
Phục vụ  nhanh đưa tới hai đôi đũa. Cố Vân Khê nhét một đôi cho  trai, còn  thì giơ đũa lên gắp khoai tây, "Cứ thuận tay mà dùng,  cần bận tâm đến ánh mắt  khác. Quan trọng là  thấy thoải mái. Cứ coi đây là nhà ăn của , thoải mái ăn,  ăn gì thì ăn đó.”
 
Các thực khách ở bàn bên cạnh đều bật  chế giễu: "Chẳng  từ  tới,  dùng đũa ở tiệm cơm Tây, đúng là chuyện hiếm thấy.”
 
Mặt Cố Hải Triều đỏ bừng,   hổ  tức giận.
 
Cố Vân Khê vẫn   đổi sắc mặt, ánh mắt bâng quơ như gió hờ hững đáp : “Anh cả,  nghĩ em khôn ngoan hơn  mấy   khôn ngoan hơn?"
 
Cố Hải Triều tin tưởng vững chắc em gái nhà  là thiên tài,  tiếp nhận bất kỳ phản bác nào.
 
Cố Vân Khê  với vẻ lẽ thẳng khí hùng: "Cho nên, cứ  lời em  là . Chỉ những  đầu óc  , nông cạn mới  chế giễu  khác, giẫm đạp lên  khác để   cái cảm giác tự mãn rỗng tuếch. Người thực sự cao quý là   học thức,  bao dung và ôn hòa.”
 
Thực khách ở bàn bên cạnh: …Đây là ám chỉ bọn họ đúng !
 
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên thờ ơ xem cảnh phố ven đường, trong lúc vô tình  thấy Tề Thiệu bên cửa sổ thì sững sờ vài giây,  đó tầm mắt rơi  mặt hai  em nhà họ Cố  đối diện, như  điều suy nghĩ.
 
Cố Vân Khê     chuyện , sự chú ý của cô   món sườn heo rán thơm ngào ngạt hấp dẫn. Cô cắt  một nửa đưa  đĩa Cố Hải Triều: "Anh mau ăn , sườn heo  mới chiên  ăn ngon lắm.”
 
Dưới sự cổ vũ của em gái, Cố Hải Triều c.ắ.n một miếng sườn heo rán lớn. Vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mọng khiến  thỏa mãn thở dài: Ngon quá! Đây là món ngon hiếm  trong đời,  cảm giác   thể ăn hết mười miếng một lúc!
 
Anh say mê trong mỹ vị,   quên mất các thực khách bốn phía đang  .
 
Tề Thiệu ở một bên  hai  em nhà , trong mắt hiện lên một tia hâm mộ nhàn nhạt.
 
“Tình cảm của hai  thật .”
 
“Chúng  là  em ruột mà.” Cố Vân Khê cầm lấy bánh mì nướng tỏi chấm  canh, cử chỉ tự nhiên ung dung. "Cảm ơn   khoản đãi, chỉ mong  đừng chê chúng   mất mặt  là  .”
 
Miệng Tề Thiệu  kén chọn, chỉ tùy ý gọi một phần thịt bò bít tết.   cô ăn ngon lành như thế , cảm giác thèm ăn của   cũng  câu lên, nhịn   ăn thêm vài miếng, "Nhóc con  thật là quái lạ.”
 
Điểm  Cố Vân Khê  phủ nhận: "Ừm,  cũng  kỳ lạ.”
 
Tề Thiệu bình tĩnh  cô vài giây,  nhịn   khẽ: "Không sai, chúng  đều là những  khác thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-67.html.]
 
Những  khác thường trong mắt  khác,   chỉ  thông minh mà  thường  thể với tới,  năng lực suy tính độc lập, còn  nội tâm vô cùng cường đại.
 
Hai    ,  cần  thêm gì.
 
Ăn xong, Cố Vân Khê còn gói hai phần bánh quy bơ và bánh kem mang về nhà cho em trai út và chị hai ăn.
 
Tề Thiệu dẫn đầu  ở phía : "Đi, chúng  tìm một chỗ tâm sự.”
 
"Đến thư viện."
 
Lúc rời , Tề Thiệu  đầu   thoáng qua. Anh  luôn cảm thấy  một ánh mắt  chằm chằm , nhưng   thấy . Phải chăng   quá mẫn cảm?
 
Cố Vân Khê là khách quen của thư viện, lúc  cô   một tấm thẻ. Mỗi ngày cô đều tới đây tự học, tiện thể mượn mấy quyển sách về nhà xem.
 
Phạm Khắc Hiếu
Ba  tìm một góc yên tĩnh. Cố Vân Khê chọn cho  cả một cuốn sổ tay ghi chép ( thể gọi là "sách điện tử" như cách gọi của cô) để    ở một bên, còn cô và Tề Thiệu thì nhỏ giọng thảo luận, thỉnh thoảng dùng giấy bút để trao đổi thông tin, vẽ vời.
 
Qua những cuộc trò chuyện, linh cảm cứ thế tuôn trào, tia lửa sáng tạo văng khắp nơi. Từng bản phác thảo kỹ thuật  lượt  đời,  nhanh  chất thành một chồng dày.
 
Suy nghĩ dần dần rõ ràng, bản vẽ sơ bộ cũng  , tiếp theo chính là thu thập vật liệu và tiến hành thử nghiệm.
 
Bước  giao  cho Tề Thiệu.
 
Cố Vân Khê đưa tờ giấy đầy  liệu qua, "Tất cả đều  ở đây. Hy vọng    thể thành công.”
 
Tề Thiệu   quá nhiều, miệng khô lưỡi khô, tưởng chừng như   hết phần lời của cả năm, nhưng ánh mắt  vẫn sáng rực, tinh thần sảng khoái. Hắn  cô đầy vẻ ngạc nhiên: "Đây là cơ mật nuôi sống cả nhà nhóc, nhóc  yên tâm giao hết cho  như  ?”
 
Cố Vân Khê mỉm , lộ  vẻ đơn thuần, " tin  mắt   của .”
 
Mặc dù mới quen, nhưng cô   Tề Thiệu là  kiêu ngạo từ trong xương tủy, khinh thường nhất là hành vi đoạt đồ của  khác.
 
Cảm giác   khác tín nhiệm thật kỳ lạ, tim Tề Thiệu  hiểu   bay lên, khóe miệng khẽ nhếch, chính  cũng  phát hiện   đang , "Một tuần , chúng  vẫn gặp  ở chỗ .”
 
“Được.”