“…?!”
Mùi m.á.u lan tỏa khắp khoang miệng, đầu của Đoàn Lăng lâng lâng, khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Trông thấy cảnh , bốn phía liền trở nên yên tĩnh, riêng Đoàn Lăng, những học sinh Nam Cao ở đây ai cũng nghĩ tới sẽ dám động thủ.
Sau một hồi lâu, bỗng nhiên tiếng huýt sáo reo hò hoan hô, xen kẽ thêm vài câu oán giận “đều cần vả mặt”, nhanh bao phủ bởi những lời tương tự.
“Đánh c.h.ế.t ! Đánh c.h.ế.t !”
Ngày thường Khương Trầm Ngư bất cần đời, nhưng nay hưng phấn khác thường, hận thể xông lên đ.ấ.m hai cái, mà Đầu Ngựa ở bên cạnh trông thấy cảnh tượng , sắc mặt liền trở nên khó coi, nhào tới ngăn nhưng còn kịp nữa .
“Khương Trầm Ngư, đừng ồn ào!”
Đầu Ngựa tức giận bèn mắng một cái, nhịn xác nhận thêm nữa: “Mày là Mạnh giấu mỹ nhân nhỏ, thật là nó đấy ?”
“ !”
Hắn cũng giống Đầu Ngựa đang hiểu việc gì, Khương Trầm Ngư : “Mày quản nhiều như gì? Không thể đánh , ai tên học sinh trao đổi là nó!”
“Mẹ nó, mày ngốc hả?!”
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Tên Đầu Ngựa mém nữa ngất vì giận: “Không tao với mày ! Đoàn Lăng yên đương! Nên cái thằng Tiểu Mạo mới kích thích tự nhốt !”
Khương Trầm vẫn để bụng: “Cho dù tên quan hệ gì với Đoàn Lăng, thì mày cần phát điên đến …”
Giọng càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của Khương Trầm Ngư dần dần đọng , lúc đây, so với việc ban nãy gặp Tạ Ninh ở hành lang thì giờ càng áp lực hơn.
Nó đột nhiên đầu, về phía Đoàn Lăng đang cố gắng che chở đằng , sang Mạnh Kỳ Cửu bắt đầu mất khống chế, nó nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy như nó đang nghẹn giữa cổ.
“Đm?! Sẽ xảy việc như chứ!”
Chẳng nhẽ hai cái tên thôi cũng thấy đối phương thuận mắt. Mẹ nó! Lại ánh mắt giống như , cùng thích chung một ?!
. . . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-103.html.]
Lực cổ tay cũng nắm quá mạnh, lẽ bởi vì câu của Mạnh Kỳ Cửu mà thả lỏng đôi chút. Thân ảnh thẳng tấp cũng cảnh d.a.o động.
Vài giây, hoặc lẽ ngắn hơn.
Từ góc của Tạ Ninh, tầm thể thấy đầu lưỡi thắm màu đỏ tươi của Đoàn Lăng, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi, cố tình mở một nụ lạnh.
“Không chạm ?” Hắn thâm ý mà lặp lời .
Mặc dù mới ăn một quyền, cả tế bào đều kêu gào đánh trả, nhưng đại não vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, thậm chí còn đang tổng hợp các sự việc xảy .
Ngẩng đầu về phía Mạnh Kỳ Cửu vô tình trông thấy biểu cảm đặc sắc của Mạnh Kỳ Cửu, Đoàn Lăng cọ qua khoé miệng đang thấm máu, hỏi : “Tại đụng ?”
“Thả tay !”
Trông thấy vẻ mặt thờ ơ của , Mạnh Kỳ Cửu siết chặt nắm đấm, khuôn mặt hoảng hốt kịp định hình của Tạ Ninh, chỉ hận thể bay tới tặng gắn thêm một quyền nữa.
“Cậu hiện tại là của Nam Cao, nó mày quyền mà tới đây tìm đòi dẫn ?!”
Khi câu , Mạnh Kỳ Cửu động thủ, Tạ Ninh thấy màn liền run sợ, giải thích nhưng vẫn cơ hội.
Mạnh Kỳ Cửu tám phần tức giận là vì cảm thấy Đoàn Lăng khi dễ, dám đến đây một nên mới biểu hiện kích động đến như .
Tạ Ninh liều, bất chấp việc thể liên lụy , vẫn dùng sức chạy nhanh nhất thể để ngăn cho Đoàn Lăng một đấm.
“Từ từ! Hiểu lầm!”
Đoàn Lăng né tránh nắm đ.ấ.m của Mạnh Kỳ Cửu, bực bội : “Tên ngốc mau tránh qua một bên…”
Nghe thấy tiếng thét kêu gào đầy hưng phấn của học sinh Nam Cao, Đoàn Lăng cắn chặt răng, đem câu kế tiếp thu trở về.
“Cậu hãy thành thật cho .”
Một câu từ từ của , khiến Đoàn Lăng đình trệ, nhưng Mạnh Kỳ Cửu thật sự lời mà dừng .
“Mẹ nó, ! Cậu đang đánh rắm cái gì!”