Không ai nhớ rõ trận bóng rổ giữa Dương Trừng và Nam Cao bắt đầu từ năm nào, chỉ rằng nó trở thành thông lệ hằng năm.
Năm ngoái, sân thi đấu tổ chức tại trường Dương Trừng. Khi đó, đội trưởng đội bóng rổ của Dương Trừng vẫn là Hà Mạn Quyển, mà là một đàn giờ nghiệp.
Hà Mạn Quyển vẫn còn cay cú chuyện cũ:
"Năm ngoái tụi thua thảm là vì thi đấu! Năm nay thì khác, tụi nhất định thể thua!"
"Ừm ừm."
Tạ Ninh khẽ gật đầu, ngoài mặt tỏ vẻ đồng tình, nhưng trong lòng nghĩ năm nay Dương Trừng chỉ thua, mà còn thua thảm hơn cả năm ngoái.
Dù hào quang nhân vật chính nữa thì chỉ ngoài cuộc, chẳng hề tham gia trận đấu.
Giống như trong nguyên tác, năm nay sân thi đấu tổ chức ở trường Nam Cao.
Đoàn Lăng bây giờ đang học lớp 12. Trong nguyên tác, đoạn vốn chỉ là một phân cảnh nhỏ, chủ yếu để nổi bật nhân vật chính, nhân cơ hội trận bóng rổ thì lén lút đánh hội đồng nhắm nam phụ. Chính vì chuyện mà tâm lý của nhân vật chính bắt đầu đổi.
Nói cho cùng, trận bóng chỉ là cái cớ để nam phụ bước vườn trường. Còn chuyện ai thắng ai thua thì chẳng ai thực sự để tâm.
“Dương Trừng… trường dạo xảy biến động gì ?”
Tạ Ninh chẳng mấy quan tâm đến trận bóng rổ, sớm tách khỏi sân khấu cốt truyện”. Cậu chỉ dựa mấy câu khách sáo mà bắt đầu dò xét tình hình.
“Biến động ? Có chứ, mà chuyện xui xẻo !”
Hà Mạn Quyển nghiến răng, vẻ mặt đầy tức giận: “Cháu trai của thầy Ngô cái ông nghệ sĩ thực tập ở trường , cả cô y tế cũng luôn. Lớp Một còn chuyển đến một thằng thần kinh nửa mùa, cứ như biến thái !”
“…Ra .”
Không ngoài dự đoán.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Tạ Ninh âm thầm gõ nhịp trong lòng, quả nhiên là thứ bắt đầu !
Tuy cốt truyện chính đóng băng, nhưng lõi của câu chuyện vẫn còn nguyên đó. Vấn đề chỉ là… nó sẽ phát triển theo hướng nào mà thôi.
Lại một nữa, Tạ Ninh cảm thấy may mắn vì chọn chuyển đến Nam Cao. Nếu hai ngày nay còn ở Dương Trừng, cuộc sống chắc chắn sẽ càng khổ sở hơn nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-109.html.]
“Khi nào mới về hả?” Hà Mạn Quyển tỏ rõ vẻ vui: “Cậu ở đó, con ch.ó mèo nào cũng dám để ý đến Lăng ca !”
Tạ Ninh “nam phụ đây” mặt với tâm trạng phức tạp. Một mặt, mừng vì cuối cùng cũng đầu, nhưng mặt khác thấy bất lực vì vẫn rõ tình hình, thậm chí còn thật lòng nghĩ chính là chân ái của Đoàn Lăng.
Đối diện với đôi mắt ngây thơ, đầy mong chờ của Hà Mạn Quyển, Tạ Ninh chỉ thể ậm ừ cho qua: “… Để tính.”
Sau khi nắm đại khái tình hình, sự thúc giục liên tục qua mấy cuộc gọi của Cố Tử Chân, Hà Mạn Quyển cuối cùng cũng luyến tiếc rời .
Chưa tới nửa tiếng khi cuộc bàn bạc ở sân trường kết thúc, chân Hà Mạn Quyển cùng đám rời , thì chân một đội công trình tiến khuôn viên trường.
“Vãi! Kỳ Cửu, hóa vì lý do mà mày nhất quyết đòi chọn sân ở Nam Cao!”
Đầu Ngựa cùng mấy tên khác bu bên cửa sổ, tận mắt chứng kiến sân bóng rổ cũ kỹ đào tung lên, trong lòng phấn khích chua chát.
là mấy ấm bên Dương Trừng bao giờ để bản chịu thiệt. Chỉ vì một trận bóng rổ, mà chê sân bên ý, liền mạnh tay thuê đến xây bộ sân mới cho bằng .
“Con nó, tiền sướng thật đấy!” ai trong đám học sinh gào lên đầy cảm thán.
Mạnh Kỳ Cửu liếc sân thể dục, nét mặt vẫn bình thản, biểu lộ chút cảm xúc gì.
“ thế.” Anh khẽ , nhẹ: “Cứ để họ xây .”
Đến giờ nghỉ trưa, học sinh trường Nam Cao đều ùa sân thể dục xem náo nhiệt, phòng học hiếm khi yên tĩnh. Tạ Ninh nhân cơ hội đó tranh thủ bài tập cho xong .
Chiều đến, các thầy cô lượt bắt đầu chữa bài thi tháng .
Tạ Ninh tham gia kỳ kiểm tra của Nam Cao, nhưng Mạnh Kỳ Cửu chẳng mấy bận tâm. Thấy Tạ Ninh việc gì , liền kéo bàn tới, cạnh như thể hai là bạn cùng bàn từ lâu.
Bài kiểm tra toán cơ bản chỉ vài câu, phần còn gần như bỏ trống, đúng chuẩn phong cách của trùm trường.
Năm phút , Tạ Ninh rốt cuộc nhịn nổi nữa: “Cho sửa mấy chỗ ?”
Thầy đang giảng bài, còn thì sai gần hết cả trang mà vẫn đó thản nhiên, cây bút thậm chí còn hề động đậy!
Mạnh Kỳ Cửu còn cố tình vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc, chống cằm, ánh mắt chăm chú như thật. Nhìn gần xa đều thấy như đang thực sự cố gắng tiếp thu bài giảng, nếu rõ thì ai cũng tưởng đang chăm học lắm.
Trước ánh mắt bất lực của Tạ Ninh, Mạnh Kỳ Cửu chớp mắt, ngẩn một chút. Sau đó, lặng lẽ đẩy bài kiểm tra sang phía Tạ Ninh, khóe miệng cong lên một nụ ngượng giễu cợt chính : “Thế thì… phiền .”