Bốn phía trở nên im lặng đến mức thể thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc. Một vài bắt đầu tỏ kiên nhẫn, mặt mày nhăn nhó, vội vàng , dùng tay che mặt, hiệu cho bằng những cử chỉ như trong ngôn ngữ của câm điếc, loay hoay, vung tay múa chân chẳng rõ nghĩa.
Tạ Ninh hiểu nổi bọn họ đang cái quái gì, chỉ thu tầm mắt tiếp tục sửa bài thi. Cậu do dự một chút, phát hiện sai câu hỏi lý thuyết.
Cứ thế, lỡ mất cơ hội , nếu Mạnh Kỳ Cửu mà thì thể sẽ nhận ngay.
Chợt, một ánh mắt thoáng qua, lướt qua bên mặt , Tạ Ninh ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy Mạnh Kỳ Cửu đang chăm chú bài thi, ánh mắt sáng lấp lánh như quả nho.
“ chắn mất tầm của ?” - Tạ Ninh hỏi.
“Không .”
Mạnh Kỳ Cửu lắc đầu, khẽ , bên mép lộ lúm đồng tiền: "Góc độ vặn."
……
Sáng hôm ở Nam Cao, Tạ Ninh bỏ hết suy nghĩ vẩn vơ, tập trung học tập cho đến tối.
Khi Mạnh Kỳ Cửu thêm, hai chút bất đồng, Tạ Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tan học, chỉ đơn giản chào tạm biệt Mạnh Kỳ Cửu vội vàng rời khỏi trường.
Mặc dù nhanh chóng rời , nhưng những cuộc bàn tán xôn xao vẫn theo suốt con đường.
“Nó thật sự là một đôi với cái tên tiểu bá vương ?!”
“Đm, nó chịu trả lời !”
“Mày hiểu cái gì! tao Mạnh ca …”
“Im miệng! Mày c.h.ế.t ? Kỳ Cửu cho linh tinh!”
“Chết tiệt, chuyện tiếp thu nổi, cái bọn Dương Trừng phái tới một thằng Bánh Bao Đậu bình thường hơn chứ!”
Một bên là các học sinh ở Nam Cao, những ghét tiểu bá vương nhất, còn một bên là những ngừng công kích Mạnh Kỳ Cửu. Cảm giác bất mãn trong lòng các học sinh Nam Cao thể tả xiết, nhưng họ chỉ thể Tạ Ninh, như một bé thỏ trắng, bước khỏi khu sân vắng đầy những con sói.
Không ngờ ngay cả con thỏ cũng chịu nổi nữa.
Từ buổi trưa hôm đó, điện thoại im re, chẳng còn một tin nhắn cuộc gọi nào. Chính vì thế mà trong lòng Tạ Ninh càng bồn chồn, yên.
Kịch bản nhất là Đoàn Lăng giận quá thì ném qua một bên thôi. Còn kịch bản tệ hơn… thì nhiều lắm, nhưng chắc chắn chuyện lật sang trang mới dễ dàng .
Cổng trường Nam Cao hôm nay cũng đông nghẹt như hôm qua, ít thì cũng chứng tỏ nam chính mò tới tính sổ.
Không thể gì khác ngoài việc tiếp tục thi để cứu vớt chút hy vọng, Tạ Ninh chỉ thể ôm tâm lý “trốn ngày nào ngày đó”, như con đà điểu chui đầu cát, tạm thời né bão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-110.html.]
Chuyện gọi nhầm tên , suy cho cùng cũng vì cái vai chính đó chẳng chịu gọi điện ! Ai mà ngờ nửa đêm nổi điên lên kiểu gì chứ!
… Sớm ở công viên trò chơi dại dột đưa điện thoại cho .
Tạ Ninh vòng qua bưu cục để gửi phiếu điểm đóng dấu của Dương Trừng về trường cấp ba Úy Lam, đó ghé siêu thị mua ít rau củ và hoa quả. Khi về đến nhà thì trời tối sầm.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Ban đầu, tưởng chỉ đang tưởng tượng.
càng rời xa khu phố sầm uất, cái cảm giác ai đó âm thầm theo dõi càng rõ rệt.
Dù sớm đoán sớm muộn gì cũng sẽ ngày , nhưng khi chuyện thật sự xảy , Tạ Ninh vẫn cảm thấy gì đó kỳ lạ như trong phim viễn tưởng.
… Là ai? Người theo đuổi của vai chính ?
Cốt truyện còn bắt đầu bao lâu, thấy chướng mắt ?
Sắp tới cổng khu nhà , chỉ cần băng qua con hẻm phía là đến cổng chính tiểu khu Trang Lâm. Tuy nơi cũ kỹ, nhưng trạm gác ở lối vẫn trực thường xuyên.
Những nơi mắt đến đều thấy bóng nào khả nghi, Tạ Ninh cắn răng, giả vờ như chẳng phát hiện gì, rẽ con hẻm nhỏ. rẽ xong, liền như con thỏ giật , cắm đầu chạy thục mạng.
Con hẻm chỉ dài chừng hơn trăm mét, dù đối phương nhanh cũng thể đuổi kịp ngay, huống hồ mới nhắn tin cho ba Tạ , cẩn thận vẫn hơn.
tính tới tính lui, khi chạy đến giữa hẻm, thấy phía là lối lúc sáng lúc tối lập lòe ánh đèn, Tạ Ninh bỗng nhiên chùn bước, dám tiến thêm nữa.
… Đây chẳng là giăng bẫy !
Chiếc điện thoại siết chặt trong lòng bàn tay bất ngờ rung lên. Cùng lúc đó, bóng phía ngoắt , dù rõ mặt, Tạ Ninh vẫn cảm nhận đối phương tỏa một luồng sát khí kiểu "cuối cùng cũng bắt ngươi ".
Nhìn kiểu gì cũng thấy phía còn nguy hiểm hơn kẻ đang theo !
Trực giác mách bảo, Tạ Ninh lập tức đầu bỏ chạy. xoay , lập tức hít một lạnh.
Người phía rõ ràng ngờ sẽ đột ngột , khựng ở cách đó chừng năm sáu mét, ngay đó vung cây gậy bóng chày lên, lao thẳng về phía .
“…!”
Không kịp suy nghĩ, Tạ Ninh quăng luôn cả túi rau củ và trái cây trong tay về phía , tranh thủ hai giây quý giá. Cậu chẳng còn tâm trí mà tiếc của, đầu cắm đầu chạy thẳng về phía cổng khu nhà.
đối phương chạy nhanh hơn.
Chưa mấy bước, một luồng gió lạnh sắc như d.a.o cuốn theo cây gậy lao tới, tiếng rít xé gió mà dựng tóc gáy.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng trào dâng, Tạ Ninh nghiến răng, quyết định ít nhất bảo vệ đầu .